Năm 12 tuổi, tôi đi xem bố chơi đá bóng và chứng kiến ông bị ngã toét cả gót chân. Cũng chính tôi thấy bố, sau đó, với cái gót chân rách cả thịt và đầm đìa máu, vẫn loay hoay đến được chỗ đậu xe và tự lái ô tô đến bệnh viện.
Bạn có thể hình dung rồi đó, lúc ấy, đàn ông đích thực trong mắt tôi là người như bố - gai góc, mạnh mẽ và không hề biết khóc.
Bố tôi sinh ra trong một gia đình nghèo đông con, cả đời ông luôn phải tự phấn đấu. Bố không quen bộc lộ tình cảm, lúc nào ông cũng thật cứng rắn. Lần duy nhất tôi thấy ông yếu đuối là khi chị tôi lấy chồng. Ông ôm con gái khiêu vũ trong đám cưới, cố giấu những giọt nước mắt vào trong.
“Khóc là yếu đuối” - bố hay nói với chị em tôi như vậy. Và như để rõ ràng hơn, bố bảo: “Đàn ông đích thực thì không bao giờ khóc”.
Đó là một trong những ấn tượng về khái niệm “đàn ông đích thực” theo chị em tôi lớn lên. Và trong suy nghĩ của bố, tôi tin chắc ông luôn hình dung một ngày nào đó, các con gái của ông sẽ mang về những chàng rể khỏe mạnh như Võ Tòng, đầy sức mạnh và lòng dũng cảm, những chàng rể thậm chí biết tự khâu vết thương của mình do quái thú (nếu có) gây ra.
Thực tế hơn, chàng rể như bố tôi mơ ước chắc chắn là người có thể kiếm tiền nuôi sống cả gia đình, người có thể đảm đương việc lớn. Bố chắc chắn sẽ chau mày không bằng lòng nếu thấy con rể thay tã cho cháu hoặc làm bất cứ việc nhà nào nhiều hơn việc đổ rác.
“Các con cần để cho một người đàn ông được là đàn ông” - bố bảo với chúng tôi vậy.
Tôi đồng ý với bố, bởi thế chỉ hò hẹn với những “tuýp đàn ông đích thực” như bố đã xây dựng trong tưởng tượng của chị em tôi. Nhưng ở họ có một điểm chung, đó là tính gia trưởng, luôn muốn được làm chủ.
Hồi đại học, tôi gắn với một anh chàng. Anh ta thích chọn bạn cho tôi, anh ta đọc hết mọi tin nhắn trong điện thoại của tôi mà nghĩ rằng như thế chẳng vấn đề gì cả.
Sau tôi hẹn hò với một anh trong đội thể thao trường, người luôn yêu cầu tôi phải có mặt bất cứ khi nào anh ta gọi, người xem chuyện ân ái với tôi trên giường đơn giản chỉ là để thỏa mãn những nhu cầu của anh ta. Cuối cùng tôi nhận ra rằng, nếu phải gắn với một người thích điều khiển cuộc sống của tôi, tôi thà sống đơn độc cả đời.
Đó là lý do tại sao tôi đến với Brian, khác biệt hoàn toàn so với những người đàn ông của tôi trước đó. Brian là một nghệ sĩ tinh tế, anh có thể nấu bao nhiêu bữa tối cho tôi ăn cũng được, anh không ngại ngần để tôi thấy anh những lúc yếu đuối, anh biết tự giặt giũ quần áo, và nếu anh đã mua vé xem phim, anh không ngại để tôi trả tiền taxi khi hai người về nhà.
Brian sẵn sàng hỏi đến sự trợ giúp của tôi khi cần, bất kể là lúc đang sửa vòi nước hay đang thiết kế một trang web. Anh tôn trọng ý kiến của tôi như ý kiến của chính anh.
Nói ngắn gọn, Brian trái lập hoàn toàn với mẫu đàn ông lý tưởng bố đã vẽ ra cho chị em tôi hồi nhỏ. Tôi không biết bố sẽ nghĩ gì về tình yêu của tôi bây giờ, liệu ông có thất vọng vì con gái mình lại chọn cho ông một chàng rể như thế hay không?
Lúc nào trong đầu tôi, lời của bố: “Con cần gắn bó cả đời với một người đàn ông đích thực” cũng vang lên. Rồi tôi lại nhìn Brian, nghĩ về những gì anh đã mang đến cho tôi, nghĩ đến tình yêu rất đẹp của chúng tôi, cảm giác hạnh phúc tình yêu ấy mang lại, và tôi mỉm cười.
Brian luôn trân trọng tôi, đối xử với tôi bình đẳng. Tôi hiểu vậy là mình đã tìm thấy “người đàn ông đích thực”. Dẫu anh không giống với hình mẫu lý tưởng bố đã vẽ ra, nhưng anh là người đàn ông đích thực phù hợp với tôi hơn cả.
Huyền Anh
Theo Yume
0 nhận xét:
Đăng nhận xét