Trong một thị trấn nhỏ, có hai người đàn ông đẹp trai và hoà hoa, làm tất cả đám phụ nữ “quay cuồng vì yêu”.
Từ thành phố lớn, Flynn, cô gái nhà giàu “vô tích sự” về đây tiếp quản một khách sạn được thừa hưởng từ bà cô già mới chết.
Và thế là những cuộc “tranh giành” tình cảm diễn ra, nhưng không hoàn toàn lãng mạn, vì mỗi người đến với nhau vì một mục đích riêng.
Và vì hồn ma bà cô già vẫn còn nhiều điều ấm ức chưa nói hết...
“… Flynn lại vật ra giường.
“Em không sao,” cô nói, đúng ra cô đã để từ “không sao” đó ở cái quán bar thứ hai trong sáu cái bar mà cô đã lượn đêm qua. “Này, chị đã bao giờ thử rượu martini pha với sô-cô-la chưa? Nghe thì có vẻ lạ lùng nhưng thật ra chỉ thấy kỳ kỳ. Đến ly thứ tư vẫn chẳng thấy khá hơn. “Đúng là bố láo”.
“Này, em gái ạ, nếu nghe ‘martini pha sô-cô-la’ mà cô vẫn chưa tỉnh hồn thì đúng là cô đã nhận được những gì đáng được nhận rồi.”
“Chẳng lẽ các giới hạn của em bị... bị phá vỡ hết rồi sao?” Flynn nhấc một cánh tay lên, cảm giác chẳng khác nào một cái bao bố chứa đầy cát khô. “Không thể nào”
“Em bị khử nước rồi”. Kéo lê. Bốc hơi. “Một đêm dài với martini pha sô-cô-la thì sẽ phải ra thế thôi. Dậy uống ít nước rồi ra mở cửa đi nào. Chị có tin muốn báo đây”.
“Mở cửa?” Flynn sợ câu trả lời mà cô sẽ nhận được cho câu hỏi tiếp theo của mình. “Cửa nào?”
“Cửa nhà cô đấy thưa cô, điên quá đi. Tôi đã đứng ngoài này gõ cửa cả năm phút rồi đấy. Tôi định đi rồi nhưng lại thấy một chiếc giày của cô trên thảm chùi chân, nên nghĩ nếu hôm nay cô có đi ra ngoài thì ắt đã phải trông thấy nó chứ.”
“Một chiếc giày? Chỉ một thôi hả?”
“Có đúng chiếc giầy cao gót quai nhũ bạc không nào?”
“Ô! Đúng rồi. Tối qua em đi đôi đó.” Flynn tì một tay nhỏm dậy và nhìn lướt quanh sàn phòng ngủ. Chết tiệt. Chiếc còn lại đâu?
“Này, em gái, chị biết là em đang sống vô tư như một cô nữ sinh để vượt qua vụ chia tay với cá gã-nào-đó. Dễ thương lắm, thật đấy. Nhưng tập trung đi. Chúng ta có việc đây.”
“Việc? Việc gì?” Flynn véo véo sống mũi, cố làm dịu cơn đau đầu. Cô đã sống cả đời mà không bị những cơn đau đầu do rượu thế này, và vừa khi nhìn thấy cái đáy của tuổi ba mươi, thì BÙM. Chúng đến. Giống như Chúa gửi lại cho cô cái phần sa ngã của chính cô vậy.
Giọng Greya truyền đến dưới dạng một lời thì thào khó chịu. “Lão hàng xóm mắt điên nhà cô đang nhìn tôi như thể muốn lột da tôi ra đây này. Ra cho tôi vào nhà. Ngay”
Flynn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố sức cầu xin các thần các thánh hay bất kể là ai có nhiệm vụ trên kia hãy làm một điều gì đó. Cái gì cũng được, cô chẳng quan tâm. Họ có thể phóng hoả, giáng sấm sét xuống đầu cô. Dâng lũ lụt, dịch châu chấu, mưa cóc nhái, gì cũng được. Bất cứ thứ gì có thể giúp cô khỏi phải đối mặt với Freya lúc này. Cô cũng yêu chị gái mình lắm chứ, nhưng hai giờ chiều thì vẫn còn quá sớm để gặp chị ấy.
Hỡi vũ trụ cao cả bao la, cô thầm nghĩ, cơ hội của Người đây. Hãy mang cóc nhái tới thật nhiều.
Nhưng tất nhiên, chẳng có cóc nhái nào cả. Không thể trì hoãn thêm được nữa. Flynn biết là khộng thể được. Trong một thế giới đầy những chiến tranh, nạn đói cùng những con búp bê ngớ ngẩn, các thánh các thần và các thành phần có chức năng tương đương phải làm nhiều thứ vĩ đại hơn là giúp cô. Cô gượng buông chân ra khỏi giường, buột mồm chửi một câu khi nghe thấy một tiếng “khục” vang lên ở đầu gối bên trái.
Ôi. Không xong rồi...”.
http://www.mediafire.com/?eg493ja7unertvb
loidich.com/library
0 nhận xét:
Đăng nhận xét