Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Nếu anh không phải là giấc mơ

Quán cafe quen thuộc. Từng giọt cafe chậm rãi nhỏ. Nhấp một ngụp cafe. Đắng ngắt như tâm hồn của em bây giờ. Mọi thứ đã kết thúc. Nhẹ nhàng nhưng đau nhói. Nếu anh không phải là giấc mơ thì em sẽ bước ra khỏi giấc mơ ấy và trở về thế giới hiện tại. Riêng em.
 
Mình quen nhau. Tình cờ. Có lẽ tình cờ nên bây giờ em mới nhận ra “ cái gì nhanh thì cũng dễ qua nhanh”. Nửa năm quen anh, em sống mà chẳng hề biết gì về cuộc sống của anh. Em  vốn tính đa nghi nhưng với anh dường như sự phòng thủ ấy lại yếu ớt. Nghe anh nói gì tin ấy. Khi nhận ra, mọi thứ đều không phải như em vốn nghĩ..vỡ tan..nhói đau..nhưng trái tim đã trót yêu thì  làm sao để có thể bắt nó quay trở lại như ban đầu. Em không còn là cô bé nhí nhảnh, em trầm ngâm hơn. Giữa công việc và tình cảm em luôn rạch ròi. Nhưng với anh, em đã không thể rạch ròi.



Anh xấu hổ vì đã nói dối em, nhưng anh không muốn điều đó. Cuộc sống gia đình đã khiến anh mệt mỏi, em đừng nhắc đến. Nhưng anh không dối em là anh thích em. Nực cười thật đấy, một người đàn ông đã có gia đình, một người đàn ông đã gặp phải một vụ xi căng đan cả TP biết, vậy mà riêng em không biết. Vẫn ngờ ngệch, anh chưa có gia đình. Phải rồi, vì anh giỏi, anh nghiêm túc, anh nhẹ nhàng và anh khéo nịnh. Bé con của anh, anh thích cách nói chuyện và cá tính của bé. ừm..một người đàn ông 36 tuổi,sao lại không bị hớp bởi một cô bé mới 21 tuổi, trong trẻo, thông minh và dễ thương như anh vốn nhận xét.

Em biết và thân với anh tất cả chỉ qua mail, anh hướng dẫn và truyền đạt cho em những kinh nghiệm nghề nghiệp, em học nhiều, em cũng đi viết không ít nhưng có lẽ anh là người thầy đầu tiên giúp em vỡ ra nhiều thứ, cách viết như thế nào, tìm để tài ra sao, những cái mà trên trường các thầy cô cũng nói nhưng tai nọ ra tai kia..

Em không hề quan tâm đến anh như thế nào, bởi vì em tin..anh không nói dối..ngay cả anh không bao giờ gọi điện, anh không nói gì đến cuộc sống của anh, ngay cả khi anh bị tai nạn mổ lấy đinh, anh cũng nhắn em đừng về, anh sợ em mệt. em và anh cách xa nhau cả trăm cây số. em chưa bao giờ gặp anh. Nhưng thứ tình cảm dành cho anh thì không hề cách biệt. Mặc kệ anh nhiều tuổi, mặc kệ không biết anh ở trong ấy như thế nào, chỉ biết, mỗi lần mở hộp thư không thấy mail của anh sáng đèn, em lại nôn nao chờ đợi, mỗi ngày anh đều bảo em gửi cho anh một cái ảnh hôm nay em làm gì, em ở đâu, mỗi tháng em phải viết được bao nhiêu bài như thế nào…

Anh viện cớ mình già nên không muốn gửi ảnh cho em. Em tin..nhưng lại giả vờ giận dỗi…ngoại hình của anh như thế nào anh đã miêu tả cho em nên không khó gì em nhận ra người đàn ông trong ảnh với cặp kính trắng, cái trán bị hói thì không lẫn vào đâu và đặc biệt là cơ thể thấp, đậm nhưng trắng trẻo, không giống gì một người lăn lộn với nghề, mặc dù biết anh đi liên tục, anh say sưa với công việc viết lách có thể dành cả tiếng không hỏi thăm em như thế nào mà say sưa nói về viết lách như thế nào..viết lách là phải như thế nào..
Có lần nói chuyện về công việc, một bên là cô sinh viên, một bên là ông nhà  lão thành với nghề, kinh nghiệm đầy mình lại bị cô sinh viên chân chưa ráo nước cãi cùn…anh đã thắng thắn mà nói “ nếu học báo mà không thích đi, không yêu nó thì tốt nhất em nên tìm cho mình công việc hành chính, đừng theo đuổi nếu lười biếng”. Giận vì anh luôn mắng là mình lười, giận nên lại càng cố gắng để anh thấy mình không kém cỏi.

Với công việc anh thẳng thắn, nghiêm túc, nhưng khi công việc ngoài lề, anh lại là một người tế nhị, nhẹ nhàng, dường như anh nắm bắt được hết tâm trạng của em.
Tết anh không lên nhà chơi như anh đã hứa “ tết anh để cho em đi chơi với bạn trai chứ”, tết anh bận đi làm báo tết nữa.. bao giờ em về quê anh đưa em đi công tác ở miền núi”. Em vốn thích mạo hiểm, em thích viết bài ở những nơi xa xôi, hẻo lánh, thích viết về cuộc sống của đồng bào dân tộc, khám phá ra những điều lí thú..đi nhiều và viết nhiều. Đi cùng anh “một cây đa cây đề” của làng báo viết về các huyện miền núi thì còn gì tuyệt hơn. Một nhà báo lâu năm, trụ vững được ở một tòa soạn báo lớn phải giỏi và tâm huyết.

Em thản nhiên nhận những điều tốt đẹp ấy, vô tư trong sáng và chẳng bao giờ nghi ngờ, bận tâm. Một người đã nhiều tuổi mà chưa có gia đình, có vấn đề gì ẩn chứ trong ấy. em không biết. em vô tu mãi thế. và tình cảm cứ nhẹ nhàng mãi thế, mặc cho mấy đứa bạn đùa “ sau này, con mày cũng có quả đầu sân bay như cái chú í..”.. anh chưa bao giờ nói anh yêu em, anh chỉ nói anh nhớ em..ừ..anh quen sự có mặt của em trên mạng, anh chẳng bao giờ nói chuyện với cô nào qua mail, anh chẳng bao giờ có thời gian để tán chuyện linh tinh vì với anh lúc nào cũng bận và bận với tin bài..nhưng bất cứ lúc nào em hỏi bài, lúc nào em thắc mắc anh luôn dành thời gian nói cho em nghe. chẳng bao giờ anh nói về tương lai, chẳng bao giờ anh hứa gì hết, nhưng em lại hình dung ra cuộc sống tương lai của mình như thế nào, nhiều lúc trêu đùa anh “ em thích anh thật thì sao”.. “ không sao cả, đó là điều may mắn và hạnh phúc của anh”.. em nghĩ đến những lúc đi làm về được nấu cơm, chăm sóc gia đình và mặc cho anh mải mê với công việc trong phòng làm việc.

giá như không có buổi tối hôm đó, giá như không có một người bạn trước cùng làm báo với anh mà em tình cờ quen thì em sẽ mãi vô tư, sẽ mãi nhõng nhèo chọc đùa anh và mãi nghiêm túc với những chỉ dẫn trong công việc viết lách..
-         Anh có biết anh..không ?
-         Có
-         Anh ấy đã có gia đình chưa anh?
-         Có rồi, hình như có con học lớp 1 hay 2 gì đó? khi anh chuyển công tác, anh cũng không gặp.
Em có nghe nhầm không, em sợ anh bạn ấy nhìn thấy vẻ bối rối của em nên lảng qua chuyện khác, nhưng vẫn hỏi anh ấy về anh nhiều hơn..vậy mà em chưa bao giờ biết, em chưa bao giờ hỏi..hóa ra anh đã có gia đình mà không hề cho em biết, giá như em đừng biết để em mãi có tình cảm nhẹ nhàng, tốt đẹp ấy cho anh. Giá mà em đừng nghe nhiều hơn nữa nhưng vụ căng đan mà anh có..Giá mà em biết sớm hơn chút nữa để em đừng có tình cảm khác ngoài công việc, em sẽ nghiêm túc trong công việc mà không hề đoái hoài gì đến gia đình anh.

Em đau nhói, nửa đêm, nhắn tin “ tại sao anh lại nói dối em, tại sao anh phải nói dối. anh đã có gia đình thì làm sao, em có như thế nào đâu mà phải dấu”. ngoài tin nhắn lạnh lùng của anh là sự im lặng đến não nề “ em không còn ai yêu nữa sao, lại yêu người đã có gia đình”. Nước mắt em lưng tròng, em ích kỉ, em bị tổn thương, em có nói là em yêu anh đâu, em có nói gì đâu. sao anh nhắn những tin kì cục với một mớ hỗn độn nữa thế.. Mấy ngày anh không liên lạc, em nhắn tin hỏi, lên mạng nói, gọi điện anh không nghe. Em giận dỗi, trái tim em chao đảo, anh nói dối em nửa năm trời, em thấy anh tệ, anh nói dối em đã tệ, anh dấu chuyện gia đình còn tệ hơn. Mặc dù em với anh chẳng có gì, chẳng gặp nhau nhưng tính tình ngang bướng, một chút ích kỉ, một chút chao đảo về anh. Tất cả làm cho em bực dọc, em khốn khổ về sự biến mất lạ kì. không giải thích, không nhắn lại…giá như anh cứ lên mạng, anh cứ gọi điện anh nói thẳng là anh nói dối thì sao, em có thấy sao đâu, em vẫn tôn trọng, em vẫn cảm kích bởi sự tài năng làm báo của anh cơ mà, nó có liên quan gì đến chuyện khác đâu chứ. Anh nói dối em nhưng vẫn luôn gọi anh là sư phụ mà chẳng nghĩ đến chuyện anh đã từng nói dối, anh đã từng thích và anh nhớ em.

Bỗng! anh xuất hiện..anh xin lỗi, anh tự nhận mình nói dối, anh nhận mình sai khi nói dối em. Anh nhận là anh không nói về gia đình nhưng chuyện gia đình đã quá mệt mỏi với anh mà anh không muốn nói. Em nghe ai đó nói về anh như thế nào, anh biết, nhưng những gì mà em biết đáng lẽ ra em không nên biết.
Cứ cho là em tin anh, anh có điều gì đó khó nói chuyện gia đình. Làm báo nhiều khi phải hi sinh nhiều thứ, ngay cả gia đình. Nếu chẳng may không có một người vợ hoặc một người chồng biết cảm thông thì sự thành công trên mỗi bước đi chỉ là một nửa. Em là người nhạy cảm và em cũng lờ mờ hiểu ra..dường như cuộc sống gia đình anh có gì đó không ổn. Anh vượt cả trăm cây số chỉ đến gặp em. Quán café. Chiều mưa. Lặng im. .

0 nhận xét:

Đăng nhận xét