…Dành tặng cho Meo Meo,
…Tất cả rồi sẽ ra đi, chỉ còn tình người ở lại…
…Tất cả rồi sẽ ra đi, chỉ còn tình người ở lại…
Chẳng hiểu sao hôm nay lại nhớ đến bạn
Ngày… Tháng … Năm…
Nó ngắm nghía mình trong gương. Trông cũng không tệ, nó thầm nghĩ. Sau một tuần vật vã, lăn lê bò lết, cuối cùng nó cũng đã hoàn thành xong khóa học quân sự hè ở trường. Lên lớp 10, mọi việc điều đổi khác. Xa mái trường cấp hai thân thương, xa cái căn tin mà cứ mỗi giờ ra chơi bọn nó lại tụm năm tụm ba lại bên mớ cóc ổi me xoài, xa cây mít nằm khuất sau thư viện… Nhớ hôm tổng kết, đứa nào cũng khóc sướt mướt, chuyền tay nhau cuốn lưu bút, những cái ôm… Chẳng biết giờ này bọn nó đang làm gì. Chắc cũng như nó, chuẩn bị cho một năm học dài sắp đến. Nó phải tập làm quen với những điều mới: bạn bè mới, trường mới, lớp mới, thầy cô mới và cả giám thị mới… Mà nhắc tới mới lại nhớ đến căn nhà bên cạnh. Gia đình ấy mới chuyển đến được một tháng. Suốt ngày cửa đóng im lìm, phủ bên tấm màn xám ngắt. Mà với một đứa đam mê tiểu thuyết trinh thám như nó thì những hành động đó thật là đáng ngờ. Chắc đó là một tổ chức tội phạm nào đó, biết đâu bọn người ấy đang mưu tính kế hoạch giết người nào đó hay chí ít cũng là bọn buôn tiền giả, bán người qua biên giới… Mải lo suy nghĩ, tỉa tót bộ cánh cho ngày đầu tiên đi học, bất giác nó nghe tiếng má nó gọi vọng lên:- Meo, đi học chưa, 6h45 rồi đấy!
Sực nhìn vào đồng hồ. Nó tá hỏa. 6h50 trường đóng cổng mà giờ này nó còn chưa ra khỏi nhà. Dù nhà nó có gần trường chăng nữa thì … nó đã trễ. Vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà, hộc tốc chạy đến trường. Thế nhưng, cánh cổng trường đã im ỉm từ lúc nào. Nó chạy đến, hai tay nắm lấy song sắt. Và trong ánh mắt quá đỗi tuyệt vọng, bất giác, nó nhìn thấy nụ cười “man rợ” của thầy giám thị. Một ngày tồi tệ…
Ngày… Tháng … Năm…
… Thiu thiu trong giấc ngủ giữa tiết trời hanh hao của Sài Gòn về chiều. Sáng lớp nó có 5 tiết, mà toàn môn học bài mới ác chứ. Mới tiết đầu nó đã bị xách lên trả bài. Mà khổ nỗi hôm qua mải lo hoàn thành sự nghiệp nhất thống trung nguyên (Võ Lâm Truyền Kỳ), nên hôm nay nó đành bại dưới tay thầy Công Nghệ. Đành chấp nhận vậy, kẻ sĩ thắng thua là chuyện thường tình. Dù sao thì giờ nó cũng đang được ngon giấc… Bỗng. Có tiếng nhạc từ đâu vọng lại, văng vẳng vào không gian. Mà phải mấy bài của Đan Trường hay Thủy Tiên cũng đỡ, đằng này lại là tiếng nhạc cổ điển vọng ra từ nhà hàng xóm. Má ơi, cứu con với….Ngày… Tháng … Năm…
… Tan trường. Trời bất chợt đổ mưa. Những giọt mưa rì rào, thì thầm bên ô cửa rồi bắn tung tóe khắp sân trường trong tiếng cười đùa của bọn học trò. Nó núp vội vào hàng cây bên đường. Cơn mưa chiều dai dẳng vẫn tiếp tục đổ, nó chắt lưỡi, chẳng biết bao giờ mới về được đến nhà. Đường về nhà trở nên quá xa xăm… Bất giác, thấy một con nhỏ chạy vội về phía cái cây mà nó đang tá túc. Chắc lại quay sang nhoẻn miệng cười rồi bảo: “Bạn ơi, nhường cho mình cái cây này nhá, con trai ga lăng mà!”. Không, nó nhất quyết không để nữ sắc làm lung lay ý chí, dù con nhỏ đó có nói thế nào nó vẫn sẽ giữ chỗ này. Không thể để một phút yếu lòng làm tàn phai đi kiểu tóc mới của nó được. Nhưng, trái với những suy đoán của nó. Nhỏ chỉ nép mình vào một góc, đứng im mình dưới tàn cây. Mưa ướt cả mái tóc dài, vương vãi trên mặt. Đôi mắt u buồn nhìn xa xăm. Ủa, mà nhỏ này lớp mình mà. Nó quay sang hỏi:- Hai đứa mình học chung lớp phải không?
- Ừ – Nhỏ mỉm cười.
Cả tuần nay, nó chỉ nói chuyện cùng bọn con trai trong lớp, chưa dám bắt chuyện cùng đứa con gái nào. Chắc, nó ngại… Mà cũng phải thôi, ai đời một thằng con trai lại xáp vô đám con gái chưa hề quen biết mà nói chuyện bao giờ? Được dịp, nó thao thao bất tuyệt, nhỏ không nói gì, chỉ phì cười khi nghe nó nói… Mưa tạnh dần. Nó rảo bước về nhà. Ngạc nhiên khi thấy nhỏ cũng đi cùng hướng với nó, cùng con đường nhà nó, ngõ hẻm nhà nó, và… đi vào căn nhà bên cạnh nhà nó, cái căn nhà có tổ chức tội phạm chuyên nghiệp… Nó nhìn sang bên cạnh. Dường như, căn nhà đó trở nên không còn xa lạ nữa…
Ngày… Tháng … Năm…
Quen nhỏ được hai tháng. Sáng nào nó cũng dậy thật sớm trong ánh mắt ngạc nhiên của ba má (Má nó còn thắp nhang cầu trời không biết nó có bị con gì cắn hay không?). Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi ghé sang nhà nhỏ, rủ nhỏ đi học. Con chó nhà nhỏ, theo thói quen, chồm lên gào thét trước cửa. Chẳng hiểu vì sao mà mỗi lần thấy nó, con chó lại tỏ ra hung dữ đến như vậy, chắc ganh tỵ với nhan sắc của nó… Nhỏ chạy ra xua con chó qua một góc rồi từ từ khép cổng lại. Buổi sớm mai, trong tiếng ì èo của xe cộ, trong làn sương lờn vờn trên đường phố, hai đứa trẻ đang tíu ta tíu tít đến trường. Phía xa xa, trong một căn nhà nhỏ, một con chó ném ánh nhìn khinh khỉnh vào cuộc đời…Ngày… Tháng … Năm…
Giờ ra chơi. Nó lại ra ban công. Nhìn thấy nhỏ đã ở đó tự lúc nào. Đôi mắt u buồn nhìn qua lớp bên cạnh. Nó cũng tò mò nhìn theo. Trong lớp, một anh lớp trên đang ngồi cặm cụi làm toán. Nó khều nhỏ, rồi liếc mắt về phía lớp bên cạnh. Nhỏ nhìn sang, chỉ phì cười. Nhưng nụ cười hôm nay sao thấy gượng gạo, đượm buồn… Sân trường vẫn vàng nắng, vậy mà, sao nó thấy buồn buồn…Ngày… Tháng … Năm…
Kiểm tra thể dục. Phải vất vả lắm nó mới leo lên được con tám. Mệt bã cả người. Chẳng hiểu mấy đứa lớp nó sao mà tài thế, đứa nào cũng chỉ phóng cái vèo là về đích. Còn nó, ì ạch mãi mới đến nơi. Rõ khổ. Đang thở hồng hộc, chợt, nó thấy nhỏ ì à ì ạch lao về đích. Nó phì cười, dù gì nó cũng đâu đến nỗi. Năm phút sau, nhỏ liếc mắt nhìn nó:- Lần sau ông chạy, tui sẽ ngồi cười cho ông coi, xí…
Ngày… Tháng … Năm…
Ngồi bên học. Nó vò đầu bứt tai theo từng con số. Còn cả chục bài mà đầu óc nó đã quay mòng mòng. Kiểu này, sáng mai thế nào bố Thu cũng ‘luộc” nó cho coi. Bỗng, chuông điện thoại reo vang. Nó uể oải nhấc điện thoại, thầm rủa đứa nào canh ngay lúc nó đang làm bài tập mà gọi sang. Chợt nghe tiếng nhỏ:- Meo hả, đi dạo với tui không?
- Giờ này hả?
Nó nhìn đồng hồ. Tám giờ tối. Ngoài trời, tối đen như mực. Tính từ chối nhưng nhìn lên khung cửa sổ nhà bên, thấy nhỏ đang nhìn sang, mỉm cười. Nó đáp:
- Ừ …
Sài Gòn về đêm. Trong ánh đèn hiu hắt. Hai đứa nó đi dạo giữa lòng thành phố. Thất tình. Nhỏ bảo thế. Dưới những hàng cây, mắt nhỏ cứ ươn ướt, rồi nấc lên từng tiếng… Trời lại đổ mưa giăng giăng…
Ngày… Tháng … Năm…
Hôm tổng kết. Nghe theo lời rủ rê của bọn bạn cũ. Nó trốn về trường cấp hai. Lúc dứt áo ra đi đã dặn thằng điểm danh đánh dấu có mặt cho nó. Những tưởng hôm nay là một ngày hạnh phúc, những tưởng nó sẽ thoát khỏi cái nắng gay gắt của sân trường, thoát khỏi những bài diễn văn kiểu như: “Những ngón tay của thời gian đã khẽ khàng chạm vào cây phượng già…”. Thế mà, không hiểu sao nó lại đượm buồn. Giờ này, chắc bọn lớp nó đang hào hứng vì thằng H được nhất trường, giờ này thằng T đang kể chuyện cười… giờ này, không biết nhỏ đang làm gì nhỉ?…Ngày… Tháng … Năm…
Lớp nó đi Đầm Sen (Điểm hẹn tuyệt vời). Sáng 7h, đã thấy cả đám tụ tập ngoài cổng trường. Đứa xe máy, đứa xe đạp, đứa xe buýt (mà tụi xe buýt sướng lắm nhá, xe 50 chỗ, có tài xế, tiếp viên, máy lạnh). Nó cũng xách chiếc xe đạp ra. Kiểu này thế nào cũng có đứa đi nhờ. Đành chịu vậy, con trai mà hic hic. Ngang nhà nhỏ, chợt nghe tiếng gọi :- Nè, Meo chở tui nha!…
Bao nhiêu mỡ tích tụ được đem ra xài hết sạch. Mồ hôi đổ ướt cả áo. Vậy mà… sao nó không thấy mệt…
Ngày… Tháng … Năm…
Nhận được tin nhắn của nhỏ. “Đi uống cà phê với tui nghen. Chỗ cũ. 5h chiều”. Ngồi bên bàn, vậy mà nhỏ im lặng hồi lâu… Rồi, giọng nhỏ nghẹn ngào:
- Tui sắp ra Hà Nội.
- Ra chơi hè hả?
- Không phải, ba tui chuyển công tác về ngoải. Hai tuần nữa là phải đi…
Nó chẳng biết nói gì, chỉ im lặng. Ly cà phê bỏ mấy muỗng đường mà vẫn nghe đắng nghét…
Ngày… Tháng … Năm…
Nhỏ đi được hai tháng. Căn nhà bên giờ đã có chủ mới. Bên ấy, dạo này không còn nghe tiếng vĩ cầm ngân nga từng nhịp. Bên ấy, vắng đi tiếng ai đó nói cười giòn giã. Bên ấy, chẳng còn nghe chó sủa mỗi bận có người đi ngang. Điện thoại rung lên“ Hà Nội lạnh thật. Giờ này Meo đang làm gì thế? Nhớ Meo nhiều lắm!”. Bỗng nghe thương nhớ ngùi ngùi… Giá mà, nó dám nói ra…
Ngày… Tháng … Năm…
Chuông điện thoại lại reo vang. Số của nhỏ. Nó vội nhấc lên. Nhưng đầu dây bên kia là tiếng ai đó lạ hoắc. Má nhỏ. Rồi trong tiếng khóc, má nhỏ nói:
- U mất rồi…
… Cúp máy hồi lâu mà nó vẫn lặng người đi… Ngoài trời, một ngôi sao vừa phụt tắt…
Ngày… Tháng … Năm…
Vào lớp, đã thấy mắt nhỏ Châu đỏ hoe, thấy nhỏ My thắt thẻo buồn, nhỏ Huyền chìm vào im lặng… Cả bọn nhìn nó, chẳng biết nói gì, chỉ thở dài trong tuyệt vọng. Nhìn sang thằng bạn ngồi kế bên. Thấy nó cũng rưng rức khóc. Bình thường, nó đã bảo sao mày mít ướt thế. Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó không cất nổi thành tiếng. Chỉ biết xoa đầu an ủi thằng bạn:- Đừng khóc nữa…
Vậy mà, mắt nó vẫn ươn ướt…
Ngày… Tháng … Năm…
Ngang qua cái cây cũ, nơi lần đầu bọn nó gặp nhau. Như thấy lại hình ảnh hai đứa nhóc dưới cơn mưa chiều se lạnh. Giờ này, nhỏ đang ở đâu? Hay như cách mà bạn nó từng nói, con người ta không chết đi mà họ đi vào trái tim người khác. Ừ, giờ này chắc nhỏ đang ở trên kia, một nơi nào đó trong vũ trụ này, và chắc nhỏ đang mỉm cười … Trời lại đổ mưa… Nhưng cơn mưa chiều dường như không còn se lạnh nữa, bởi nó biết, mình không cô độc…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét