Mùa đông đến, khi mà những chiếc lá từ từ rụng xuống, thì trên một cành cây nọ, có một chiếc lá vẫn bám chặt lấy cây mặc cho xung quanh mình chỉ là một khoảng không toàn cành cây.
Thấy làm lạ, gió mới lân la đến gần và hỏi: Này bạn ơi! Sao bạn lại ở đây một mình? Sao bạn không đi theo nhưng người anh em của bạn?
Lá khẽ đung đưa theo chiều gió và đáp: Gió biết không? Khi mùa xuân về, cây cối muôn hoa đua nở và tôi cũng được sinh ra. Trải qua bao sóng gió phong ba nhưng người mẹ cây vẫn quan tâm đến tôi, đã cho tôi sự sống.Gió biết không? Tôi không nỡ xa cây được. Suốt thời gian qua tôi đã hằng ngày đều tích thêm cho mình chút dinh dưỡng đẻ tôi được ở gần bên cây nhiều hơn nữa.
Thảo nào bạn vẫn còn ở đây - gió trả lời. Thế bạn không thấy cô đơn sao?
Lá lại đung đưa, đung đưa. Cô đơn ư? Lá không nói gì cả.
Đêm đến, gió vội vã đi tìm chỗ chú chân. Những giọt sương lạnh rơi từng hạt xuống chiếc lá. Lá run lên, co lại vì rét. Chút sức lực cuối cùng lá đã dành hết cho cây.
Và rồi " Vù..." lá đã thả mình vào không gian trôi theo dòng chảy của không khí và hạ mình xuống một phiến đá bên cạnh dòng suối nhỏ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa chiếu từng tia sáng yếu ớt xuống khu rừng thì gió đã vội vàng đi tìm lá.
Gió đến chỗ hôm qua. Nhưng, Trời ơi! Gió hoảng hốt tìm kiếm, hết bụi này cây nọ..., tìm mãi mà không thấy lá đâu. Mệt mỏi và chán nản, gió tìm ra bờ suối cho trong lành.
Bỗng gió kêu lên. Lá...lá...!Sao bạn lại ở đây? Lá không nói gì cả, chỉ khẽ đung đưa đung đưa. Mặt trời lên, chiếu một tia sáng vào lá.
Lá nằm đấy thanh thản.
Nhưng lá có khác gì hôm qua đâu, vẫn cái đầu hung hung vàng nhuộm thêm màu đỏ, vẫn cái cuống lá gân guốc pha thêm chút màu xanh. Còn đầu lá. Đến đây, gió không sao kìm được cảm xúc của mình nữa. Đó không phải là màu trắng sữa,màu của sự sống nữa, mà đó là một màu vàng, màu vàng vẩn thêm chút lờ lờ đục nữa.
Lá khẽ đung đưa đung đưa như muốn nói gì. Gió hiểu ý vội ghé sát vào bên lá. Lá thì thào rất nhẹ khiến gió không sao nghe rõ là gì nữa. "Sống tốt và làm điều thiện nhé". V...i...n...... và gió khẽ rơi xuống dòng nước. Thời gian lại trôi qua. và mùa xuân lại đến, mùa đông lại về trên khu rừng nhỏ.
Gió vẫn cứ thổi, sương vẫn cứ buông. Nhưng chỉ có một điều là, không bao giờ người ta thấy "Lá" nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét