Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Yêu như là chưa yêu

“Vì những chuyện tình vẫn thường là không tên”


love in the sea Yêu như là chưa yêu

Người ta sẽ làm gì trong một ngày gần bão?
Nhiều thứ lắm! Sẽ quấn mình trong một chiếc chăn thật êm, nghe tiếng mưa rào rạt trên mái hiên. Sẽ bất chợt lôi ra chiếc cassette cũ kĩ, tìm một cuốn băng piano của Richard Clayderman, nhập nhằng thêm chút xa xăm từ Bee Gees hay The Beatles. Sẽ đơn giản hơn, tự tìm cho mình một cách café nhỏ, để vừa lẩm nhẩm theo lời Nat King Cole vừa ngắm những hạt mưa vỡ trên khung cửa sổ.
Giả vờ hạnh phúc khi đang buồn
Cũng không phải là khó lắm đâu…

Người ta vẫn thường bảo tôi rằng: Một mình trong mưa luôn là cảm giác buồn nhất. Nhìn quanh quất đâu đó giữa Sài Gòn, ta vẫn thường thấy những nỗi buồn như vậy. Từ lúc vừa xuất hiện, con người và cơn mưa đã tạo nên một cặp hình ảnh huyền thoại trong tập bút kí của nhân loại với tiêu đề tình yêu. Những chuyện tình vẫn thường là không tên, không mang nhiều ý niệm, cũng như ta chưa bao giờ gọi tên là gió, là mây, và hàng trăm nghìn giọt nước nhỏ nhoi đang trút xuống mái hiên kia. Tất cả đều là xa xôi. Là mờ mịt.
Trong một ngày gần bão bên tách café, người ta vẫn thường hay nhìn lại những chuyện tình. Ừ thì, dẫu cho thế nào đi nữa, trên khắp thế gian này người ta vẫn cứ yêu.
***
Năm 5 tuổi, tình yêu là mì trẻ em, là kẹo, là bóng bay anh góp từng hai trăm đồng để mua không biết chán. Là em, cô bé hàng xóm nhìn lo lắng khi thấy anh bị bố tịch thu cả đống “báu vật” để dành ấy. Là ánh mắt lấp lánh của anh khi thấy từng viên kẹo, từng chiếc bong bóng bay từ cửa sổ nhà em sang nhà anh một cách đầy “bí mật”.
Năm 15 tuổi, tình yêu là lá thư đầu tiên anh nhét vào ngăn tủ. Bức thư ướt nhem vì mực, vì mồ hôi tay, vì run và nỗi sợ ai đó bắt gặp sẽ rêu rao ầm ỹ trong lớp học để rồi đỏ bừng mặt vì xấu hổ trước lũ bạn đầu têu. Là cái cảm giác phập phồng khi em vào lớp, mỉm cười như mọi khi rồi chợt nhận ra một cái-gì-đó bên trong ngăn tủ rỗng. Nhưng bên trong nỗi sợ vẫn luôn tồn tại hy vọng, anh biết, hay chí ít, anh tự bắt bản thân phải tin vào những điều như thế…
Hơn một lần con người muốn thời gian ngừng lại. Nhưng sẽ không bao giờ là hiện hữu dòng thời gian, dòng kí ức xoay tròn như mong ước của Naoko trong “Rừng Na-uy”, mười tám đến mười chín, rồi lại quay trở về mười tám… Khi những bước chân vẫn đang dồn về phía hai mươi, yêu là những lúc anh chở em quanh những con phố Sài Gòn đầy nắng, là một góc café bệt nơi anh lặng nghe em nói những điều xa xăm, khó hiểu. Đơn giản hơn, là khi cảm thấy ướt vai mỗi lúc em tất tả chạy lên sân thượng lấy đồ mỗi khi mưa bất chợt. Là hối hả chạy theo (dù biết chả làm được gì đâu). Là sau đó cười toe, khi biết em còn chút dỗi hờn…
Tuổi đá hãy còn buồn, và những tin nhắn, những lá thư tình vẫn nhuốm màu định mệnh. Nhưng từ trẻ con đến người lớn tuổi. Từ suy nghĩ ngốc nghếch đến cảm xúc tinh vi. Em thấy đó. Nhân loại vẫn yêu như chưa là yêu…
Còn tình yêu thì làm bạn với loài người cho đến ngày tận thế.
***
Sài Gòn bão. Tiếng mưa át hẳn những rung động thường nhật của thành phố sôi động và xa hoa này. Đã lâu rồi ta mới lại thấy một Sài Gòn, một người Sài Gòn yếu mềm và lặng lẽ đến như vậy.
Nhưng khi nắng bắt đầu lên, và những kí ức từ miền xa xôi đã phần nào nguôi ngoai trong tiềm thức, ta sẽ thấy nụ cười. Có lẽ vì đời vẫn cần lắm những nụ cười, và sự thật là, anh vẫn luôn cần nhìn thấy em cười, chỉ giản đơn là thế…
May mà có em, để cân bằng được anh trở về từ những cực hạn.
May mà có em, đời còn dễ thương…
Sẽ lại bắt đầu bằng một buổi chiều thật êm, bên gốc lê già đầu ngõ. Khi tiếng mưa đã nhẹ nhõm thấm vào lòng ta, như  những dư âm chìm khuất của một ngày yêu muộn. Lặng nghe em nói và nghe mắt em cười.
Tách cafe ấm lắm. Tay em cũng thế…
“Tìm trong trận bão đêm
Để riêng ta thấy em…”
Dương Hồng Phúc
Gocsuyngam

0 nhận xét:

Đăng nhận xét