Dịch Vụ Bất Động Sản

Dịch vụ môi giới Bất động sản: Nhận ký gửi, ủy thác, quản lý bất động sản,môi giới mua, bán, thuê và cho thuê bất động sản. Chỉ thu phí dịch vụ khi giao dịch thành công, với mức phí hợp lý.

Dịch vụ tư vấn Bất động sản

Tư vấn hoàn toàn miễn phí các thủ tục mua bán và các thủ tục khác liên quan đến giao dịch Bất động sản;.

Dịch vụ làm thủ tục hồ sơ pháp lý

Nhận làm dịch vụ thủ tục, hồ sơ xin cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và sở hữu nhà (sổ đỏ)

Dịch vụ quảng cáo bất động sản

Quảng cáo, đăng tin mua bán nhà đất theo yêu cầu của khách hàng..

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Radio Online: Nếu như anh hiểu

                                                                                     
 
Lá thư trong tuần: Một người sẽ gặp một nửa của mình trong hoàn cảnh nào?



 

  • Truyện ngắn: Nếu như anh hiểu

Điểm bắt đầu :

_ Mình chia tay nhau đi! Cô thốt ra lời ấy trong sự giận dữ. Cô nhấn mạnh từng từ một. Cô hiểu làm như thế là như từng nhát dao đâm vào trái tim anh. Nó khiến anh tổn thương sâu sắc.

_ Được thôi, nếu như em đã muốn như thế! Anh không thể ngờ em lại có thể thốt ra được những lời như thế!

Điễn biến :

Sau cái buổi tối ấy, anh rất căm ghét cô. Chỉ vì cô đã làm tổn thương anh rất rất nhiều. Anh mỉa mai cô. Nhưng sâu thẳm đâu đó trong anh, anh đang cho cô cái quyền được làm tổn thương anh vì anh quá yêu cô! Anh vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế rằng họ đã chia tay.
Tuy ghét cô nhưng anh vẫn để chế độ cập nhật thông tin về cô. Vào một ngày, anh thấy cô treo status: “Ngày mai, nếu có ai đó giữ mình lại thì mình sẽ ở lại.” Anh cười khẩy trong lòng và nghĩ: “Cô cứ tưởng tượng đi, vì sẽ chẳng có ai giữ cô lại đâu!”

Sau ngày đó, anh thấy cô offline mất một thời gian. Rồi cô update những tâm trạng buồn rầu như nhớ một ai đó! Anh lại cười vì đáng đời cô. Rồi cô update những tâm trạng vui – Như thể cô đang lột xác, đổi mới chính bản thân cô.

Còn anh, như một cách chứng minh cho cô thấy rằng không có cô thì anh vẫn có giá, anh nhanh chóng ngỏ lời yêu một người mà mẹ anh giới thiệu. Nhưng sâu thẳm trong anh, anh biết anh chẳng thể yêu được ai khác ngoài cô. Nhưng anh vẫn ương bướng không chịu thừa nhận việc đó!

Thời gian trôi qua, anh dường như mất cảm xúc với cô. Anh như thờ ơ với mọi status của cô.

Rồi cô update một status mới: “Thời gian tự do đã hết rồi. Về nhà với bố mẹ, lấy chồng và sinh con thôi!”.

Mọi người vào chúc mừng cô. Sự thờ ơ thường ngày biến mất,  anh đau đớn khi vào comment lại: “Chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn của mình!”


Đang ngồi tập trung làm cho xong báo cáo, có tiếng gõ cửa. Anh đoán chắc là chị gái anh. Anh vẫn nhìn màn hình máy tính và nói:

_ Vào đi!

Khi chị gái bước vào phòng, anh nói luôn:

_ Chị hôm nay có chuyện gì thế? Chị nói luôn đi, em còn nhiều việc nên bận lắm.

Cái cách chị gái anh chần chừ khiến anh thấy khó chịu. Anh chưa kịp nói thêm thì chị đã nói:

_ Mai em dâu chị về đấy! Cậu đi đón nó về cho chị nhé!

_ Em dâu  nào? Huyền vẫn đang ở nhà đấy thôi! Đón ai nữa?

_ Không, chị không nói Huyền!

_ Vậy em dâu nào đây chị? Chị cứ làm như em có nhiều người để đón lắm ấy!

_ Cậu thừa biết chị nói ai mà!Cậu đừng nói với chị là cậu quên mất người cậu yêu nhất là ai rồi nhé!

_ Chị nhiều chuyện thật đấy! Cái con người không biết liêm sỉ như cô ta mà em vẫn phải quan tâm cơ à?

_ Cậu không được xúc phạm em dâu chị trước mặt chị!

_ Em không xúc phạm cô em quý báu,ngọc ngà đó của chị! Em đang nói sự thật, được chưa!

Chị về phòng đi, đừng làm phiền em làm việc nữa.

Chị anh dù tức giận nhưng vẫn cố nén lại và nói tiếp:

_ Thôi được rồi! Chị sẽ không làm phiền cậu nữa. Nhưng cậu hãy đọc cái này đi. Sau đó, cậu hãy suy nghĩ thật kĩ vào, rồi xem có nên đi đón nó  không. Chị chỉ coi nó là em dâu của chị thôi!

Nói xong, chị ấy đi thật nhanh đến màn hình máy tính, đăng nhập vào tài khoản cá nhân của mình. Sau đó, chị vào trang cá nhân của cô, mở phần ghi chú của cô cho anh xem. Anh thật chẳng hiểu sao chị lại làm như thế! Vì anh vẫn xem được trang cá nhân của cô cơ mà.

Nhưng khi anh lướt nhanh qua, anh phát hiện ra có những ghi chú mà anh chưa bao giờ thấy. Hóa ra cô đã khóa không cho anh đọc. Thoáng chút giận dữ, anh chỉ muốn out ngay lập tức. Nhưng chị gái vẫn bắt anh đọc cho hết. Chẳng muốn làm chị tức giận, anh bỏ báo cáo đang làm để đọc. Và có những điều mà tận bây giờ anh mới được biết.

***

Ngày … tháng … năm …

Hôm nay về ra mắt nhà anh ấy. Mình rất hồi hộp! Trước khi đi, mình đã chuẩn bị rất kĩ. Chỉ để chắc chắn mình không phạm sai lầm gì mà khiến mình bị mất điểm trong mắt bác ấy. Ơn trời là mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Hai bác có vẻ quý mình nhất là bác gái cũng rất hài lòng về con dâu tương lai. Ôi mình lại nghĩ gì thế nhỉ? Chưa gì đã nói đến từ con dâu tương lai rồi! Nhưng mà mình mong được làm con dâu thảo, vợ hiền trong gia đình ấy! Chỉ muốn mang hạnh phúc đến cho anh ấy. Không thể chờ đợi hơn được nữa...

Ngày … tháng … năm …

Bác gái hẹn mình đi cùng. Mình không biết bác gái muốn mình đi cùng đi đâu. Hóa ra là bác muốn mình đi xem thầy. Mình cứ có cảm giác bất an. Và điều bất an của mình cũng đã giải đáp. Thầy phán  số mình với anh ấy không hợp nhau. Nếu có lấy nhau về thì anh sẽ là người ra đi trước, mà chẳng có con.
Sau buổi đi hôm ấy về, bác có ngồi nói chuyện với mình rất lâu. Lỗ tai mình lùng bùng, chẳng thể nhớ được bác ấy đã nói những gì nữa. Mình chỉ nhớ được ý bác ấy thôi! Rằng bác ấy nài nỉ mình buông tha cho anh ấy, chỉ vì cả dòng họ có mỗi mình anh ấy là đích tôn.

Ngày… tháng … năm …

Ánh mắt của bác gái làm mình suy nghĩ nhiều. Mình không phải là người mê tín, cũng không phải là không biết xem tử vi như thầy. Mình biết điều này lâu rồi! Chỉ là mình đang cố nấn ná lại, mượn dùng tạm một thứ không phải của mình.Trằn trọc không ngủ bao đêm, mình nghĩ nhiều và cũng có quyết định cho riêng mình. Mình chấp nhận lời đề nghị của bác gái.
Đã từ lâu, mình đã chuẩn bị cho cái ngày này. Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại khớp với nhau thế. Mình sẽ chuẩn bị đi xa, để anh ấy lại với vết thương lớn do chính mình gây ra. Thực sự mình chẳng bao giờ muốn rời ra anh ấy! Nhưng mình cứ nhân danh tình yêu cao thượng mà ra đi thôi! Bình yên anh nhé!

Ngày … tháng … năm …

Chỉ còn vài giờ nữa là chuyến bay sẽ cất cánh. Không hiểu sao mình không thể ngủ được. Vì hồi hộp hay vì mình không nỡ rời xa anh. Số phận đã định đoạt như thế, mình đâu có tránh được. Với lại, mình đã khiến anh ấy tổn thương như thế thì mình có không muốn rời xa anh cũng không được.

Anh sẽ nghĩ lý do mình chia tay, làm anh tổn thương như vậy là mình đã hết yêu anh, có mới nới cũ. Nhưng mình còn yêu anh ấy rất nhiều. Có lẽ mình sẽ chẳng yêu được ai khác ngoài anh ấy. Tạm biệt anh. Nếu như anh biết, mình ước anh ấy đã chạy ngay đến sân bay để giữ mình lại. Mình sẽ có đủ dũng khí mang anh ấy đi, đạp đổ mọi rào cản.

Ngày … tháng … năm …

Anh đã không ra sân bay! Như vậy là anh đã không biết gì cả. Hoặc nếu anh có biết nhưng tình cảm của anh không đủ lớn để đến. Không sao cả! Mình nghĩ như vậy cũng tốt thôi! Mọi chuyện đau buồn rồi sẽ qua! Mình sẽ vượt qua được mọi chuyện mà.

Ngày … tháng … năm …

Cũng đã một thời gian trôi qua rồi! Mọi thứ đã đi vào guồng. Mình đã hòa nhập được với môi trường mới. Nỗi nhớ, nỗi đau cũng đã dịu bớt. Mình đã nhận lời yêu một anh chàng tốt bụng. Anh ấy làm mình vơi bớt đi nỗi nhớ về quá khứ.
Hình như anh ấy cũng đã có người yêu mới! Một cô gái xinh đẹp. Mình chỉ lặng lẽ nhìn họ từ xa. Một thói quen không tốt của mình – Lặng lẽ nhìn ng cũ từ xa chỉ để biết họ vẫn sống tốt mà không có mình.

Ngày.. tháng… năm …
Chia tay người yêu hiện tại. Cả anh ấy và mình đều hiểu chính xác lý do chia tay. Anh ấy chỉ nói với mình một câu: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại khi mà em thực sự để hình ảnh anh chàng kia ra khỏi trái tim em.”

Ngày… tháng … năm …

20 này là tròn 5 năm ngày mình xa anh ấy! Nhớ lúc trước, mình đã tự hứa với mình rằng nếu sau 5 năm mà anh ấy vẫn yêu mình thì nhất định mình sẽ cưới anh ấy! Nhưng nếu như anh ấy không còn yêu mình nữa / đã có gia đình thì mình sẽ lấy người mà bố mẹ giới thiệu cho mình. Người ấy cũng tốt. Mình cũng có tình cảm với người ấy. Sống với nhau lâu cũng sẽ có tình cảm.

Nếu anh thấy em, đừng để em đi mất một lần nữa...

 
Anh thức trắng đêm, đọc tưởng chừng như cả ngàn lần những entry của cô. Cô quả thực tàn nhẫn với anh. Cô đã biến anh thành một thằng ngốc, vô tâm khi không biết những vấn đề của cô. Cô gạt anh ra, cô không cho anh cùng với cô chịu sóng gió.

Cốc cà phê trên bàn đã cạn từ lâu và bình minh cũng ló dạng với những tia nắng đầu tiên trong ngày. Anh lặng lẽ ra ngoài ban công châm thuốc. Anh đã bỏ hút từ lâu. Nhưng những lúc anh cảm thấy bối rối, anh vẫn châm thuốc và nhìn những làn khói thuốc bay lên. Anh nhận ra anh vẫn yêu cô nhiều như thế nào. Nhất định, anh sẽ không để tuột mất cô một lần nữa trong đời.

Ở điểm kết thúc:

Sân bay ồn ào và náo nhiệt. Cô trở về với rất nhiều sự thay đổi. Cô mải miết kiếm tìm gương mặt quen thuộc nào đó.

Khi cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, thì đã có một bàn tay con trai nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này sao quen đến vậy! Cô không dám tin đó là sự thật nữa.
Là anh! Sau chừng ấy năm, nó vẫn thế. Lúc ấy, cô chỉ muốn chạy, chạy thật xa khỏi anh! Nhưng cô không thể chạy. Khi anh nắm tay cô còn chặt hơn, kéo cô về phía anh và ôm thật chặt.

_ Em đã chạy trốn anh 5 năm rồi đấy! Giờ em còn muốn chạy nữa sao ?

_ Mình chia tay nhau rồi mà! Anh có người yêu rồi! Mình đâu còn quen biết nữa.

_ Là ai chứ? Là em … là em đã nói lời chia tay! Là em … là em đã biến anh thành thằng ngốc!Giờ là lúc anh đòi lại những thứ của anh! Trước khi em trả hết thì em đừng mong chạy trốn–Anh như gắt lên với cô, anh đang điên lên vì cô sau bao chuyện xảy ra.

Chẳng kịp để cô nói thêm gì, anh ôm xiết chặt cô hơn, họ trao nhau một nụ hôn dài ngọt ngào, thời gian như ngừng trôi...

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Sẹo
  • Theo Blogviet

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Em như là...


Những ngày tháng đi qua tôi đã gặp nhiều người, quen với nhiều người, và đi qua cũng nhiều người. Mỗi người có một góc trong tôi mà ở trong từng góc nhỏ ấy những kỷ niệm, những yêu thương hờn giận, vui buồn được gói ghém. Cuộc sống của tôi gắn liền với hoa và cỏ đến mức tôi không hiểu bây giờ tôi sẽ như thế nào nếu tôi không sinh ra và lớn lên trong cái thể giới của đồng cỏ và hoa ấy. Để hôm nay tôi ngồi hát lại lời của một người họ Trịnh…
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may…
Thì tôi chợt nhận ra rằng mỗi người đến trong đời mang cho tôi một đoá hoa, mỗi đoá hoa mang trong nó một nhạc điệu riêng lắm.
Blog này dành tặng cho những người đã mang hoa đến ấy, tặng cho những đóa hoa tôi được nhận trong đời như một lời cảm ơn vì đã mang đến cho thế giới của riêng tôi những màu sắc và thanh âm để viết nên bản nhạc cuộc sống.
“…Cảm ơn ý tưởng của Meo Meo…”
em se khong quen Em như là
Em như là nắng. Nắng mang cái ấm áp, dịu dàng tỏa khắp thế gian. Nắng hết nhảy nhót trên từng hàng cây, kẻ lá lại tung tăng nô đùa trên thảo nguyên bát ngát, rọi vào từng nẻo xa khuất nơi sâu thẳm tâm hồn anh. Tia nắng thật ấm áp, tia nắng thật hiền hòa. Nhưng khi anh đưa tay ra, muốn giữ lại nắng cho riêng mình thì nắng lại trôi đi, xuyên qua từng kẽ tay rồi in vào lòng đất…Chỉ còn lại anh, tâm hồn u uất mệt nhoài … còn vương màu của nắng…
Em như là mưa. Những giọt mưa tí tách bắn tung tóe vào ô cửa nhỏ, xoa đi cái oi bức, nóng nực của trời hè, lau đi lớp bụi mờ đang phủ trong lòng anh. Đã bao lần anh nằm nghe tiếng những giọt mưa rơi ngoài hiên vắng…tiếng mưa như lắng đọng trong không gian, âm vang vào anh một thứ cảm giác lạ lẫm và rồi…anh chợt mỉm cười…. Nhưng khi anh muốn ôm mưa vào lòng, hạt mưa lại hững hờ trôi đi, tan dần vào đất mẹ bao la…
Em như là tuyết. Tuyết trắng cứ mãi nô đùa trên trời cao, tiếng cười đùa vỡ òa trong không gian. Anh biết rằng nơi đây chẳng thể nào có tuyết, có chăng chỉ là cái hiu hiu rét của trời vào đông, có chăng chỉ là hình ảnh lũ trẻ co mình trong chiếc áo ấm… nhưng nghĩ về em, anh lại mơ thấy giấc mơ về một vùng đất bao la, trắng màu của tuyết, một vùng đất mà anh mãi sẽ chẳng bao giờ với tới được…Cách duy nhất để giữ mãi tuyết ở bên là ghi hình ảnh bầu trời trắng xóa, có tuyết lất phất bay vào trong miền kí ức…
Em như là gió. Gió thổi vào đời anh những ngọt ngào ý vị, ngọn gió nâng tâm hồn anh bay vào miền hư ảo. Nhưng gió rồi sẽ trôi đi. Nếu còn lại, có chăng chỉ vương vấn đâu đó trong không gian thứ mùi hương dìu dịu. Anh vội vã đi khắp nơi kiếm tìm gió nhưng rồi chợt nhận ra…muộn mất rồi còn đâu…
Em như là mây. Đám mây bồng bềnh trôi ngang đời anh. Đám mây bay đi bay đi, tìm về thung lũng hoang vu. Đám mây ở đó, đợi chờ. Nhưng anh biết rằng người mà đám mây chờ đợi mãi sẽ không phải là anh. Đám mây thật gần, nhưng khi đưa tay ra với lấy, anh mới biết là mình mãi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào. Và anh ở đó, chỉ biết giương đôi mắt phàm trần ngước nhìn lên trời cao, chỉ biết thầm hy vọng, cảm thấy sao mình thật bất lực…
Thời gian cứ lững lờ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại đợi chờ ai đó, hay đó là cách con người nghĩ về thời gian, con người rồi một ngày sẽ bị cuốn đi theo vòng quay cuộc sống, về những phương trời khác nhau, những bến bờ khác nhau, em có thể là nắng, là mưa, là gió…là bất cứ điều gì nhưng chỉ một điều không bao giờ thay đổi, đó là: Anh vẫn yêu em…
Rồi đến lúc nào đó, linh hồn vẩn vơ nhỏ bé của anh sẽ rời xa mãi mãi, len lỏi vào không gian, như ánh đom đóm leo lét giữa bầu trời bất tận, chỉ lập lòe trong tăm tối của cõi hư vô. Không biết lúc đó, liệu có ai rõ những giọt nước mắt thương xót lên nấm mồ lạnh lẽo của anh hay không, hay cứ để anh mãi cô quạnh nằm yên trong đất mẹ. Còn em, lúc ấy, em sẽ ở đâu?…

Facebook Group - Cách tính năng quản lý

Facebook mới đây đã tiết lộ một tính năng mới trên trang của dịch vụ mạng xã hội này. Tính năng mới này cho phép người dùng chia sẻ, chat và email với một nhóm bạn. Groups, khác với tính năng khác có cùng tên, được thiết kế cho một nhóm người biết nhau – ví như gia đình hoặc đồng nghiệp.

Tại nhóm này, bạn có thể chia sẻ các bức ảnh, lời bình và các bài báo rất riêng tư bởi chỉ những người trong nhóm mới có thể xem được những nội dung này. Tiện ích nhóm trước, với mục tiêu nhắm tới là một nhóm người có cùng chung sở thích, vẫn sẽ hoạt động tách biệt.

                                                   (Ảnh hội những người yêu cái Đẹp)


Trong bản tuyên bố này, giám đốc điều hành Mark Zuckerberg cho biết tiện ích Groups này được phát triển để đối mặt với “vấn đề lớn nhất của phương tiện truyền thông xã hội”: chia sẻ tất cả mọi thứ với bất kì ai, khi bạn chỉ thực sự muốn chia sẻ một điều gì đó với một số người. Zuckerberg nói: “Just friends là cài đặt có quyền riêng tư cao nhất. nhưng bạn vẫn không muốn chia sẻ một điều gì đó với hàng trăm hoặc thậm chí hàng ngàn người bạn”.
Dưới đây là cách sử dụng tính năng Groups và thông tin chi tiết về 3 tiện ích chính của nó.

1. Facebook Groups: Kích hoạt tiện ích
Ở bảng điều khiển bên trái trang Facebook của bạn là đường link tới Groups (nếu không thấy icon hiển thị, chọn More). Kích vào lựa chọn này sẽ dẫn bạn tới một trang chủ hiển thị các nhóm bạn đã gia nhập trước đó. Nếu bạn chưa thể truy cập trang Groups mới, thay vào đó, bạn có thể truy cập Groups theo đường dẫn sau:
http://www.facebook.com/groups.



Kích vào “Create Group” để bắt đầu. Ví dụ, nếu bạn đang tạo một nhóm cho các thành viên cho gia đình, bạn có thể tạo tên nhóm là “Family” hoặc “Gia đình”. Sau đó, bạn sẽ phải điền tên của từng người trên Facebook mà bạn muốn mời họ vào trong nhóm. Bạn cũng có thể thay đổi icon mà bạn muốn nó hiển thị nhóm bằng cách kích vào menu drop-down bên cạnh Group Name.
Chú ý rằng cài đặt riêng tư mặc định là Closed. Điều này có nghĩa rằng người khác có thể nhìn thấy các thành viên trong nhóm, nhưng tất cả những gì thành viên đăng tải lên sẽ ẩn với những người không thuốc trong nhóm. Một cài đặt khác là Open, nội dung của cài đặt này sẽ hiển thị với tất cả mọi người; và Secret, trong đó cả các thành viên cũng như nội dung của nhóm đều được bảo mật riêng tư. Kích Create để kết thúc quá trình cài đặt.
2. Facebook Groups: Group Chat
Một tính năng khác của tiện ích mới Group là Group Chat. Sự khác biệt giữa Group Chat và các tính năng chat khác của Facebook là các cuộc hội thoại bạn có trong cửa sổ pop-up đều có thể hiển thị và các thành viên trong nhóm có thể truy cập được, (hơn là chỉ một người bạn chat cùng). Vì vậy, khi bạn sử dụng tính năng này, hãy nhớ rằng: không nên nói xấu một thành viên trong gia đình hoặc bạn bè khi chat với người khác trong nhóm.
Người dùng có thể tìm thấy Group Chat ở 2 nơi. Bạn có thể bắt đầu một cuộc hội thoại bằng cách kích vào đường link "Chat with Group" ở bên phải của trang Group, hoặc nếu bạn không truy cập trang của nhóm thì có thể tìm tính năng này ở cuối thanh công cụ bên cạnh tính năng Chat cơ bản. Nếu bạn muốn loại bỏ Group Chat ở cuối thanh công cụ, chỉ vào chúng rồi kích vào X.
3. Facebook Groups: Tạo dữ liệu
Tính năng mới thứ 2 mà Facebook đã kết hợp vào Groups là khả năng chia sẻ dữ liệu. Chú ý rằng bạn vẫn chưa thể đăng tải dữ liệu đang có trên máy tính như các tài liệu Word hoặc tài liệu Excel; bạn chỉ có thể tạo dữ liệu mới.
Các tính năng định dạng dữ liệu cũng rất hạn chế: bạn có thể tạo in đậm và in nghiêng văn bản cũng như tạo danh sách có con số và kí hiệu trong văn bản. Tất cả mọi người trong nhóm có thể truy cập và chỉnh sửa những dữ liệu đã được tạo ra trong Groups.
4. Facebook Groups: Chọn một địa chỉ E-Mail cho Group
Tính năng tuyệt vời cuối cùng của Facebook Groups là khả năng tạo một địa chỉ email giúp bạn sử dụng bên ngoài Facebook để liên lạc với các thành viên trong nhóm. Khi bạn gửi email tới địa chỉ email của nhóm, nội dung của email này sẽ hiển thị trên Wall của nhóm. Chỉ những người quản trị của Group mới có thể sử dụng tính năng này.
Để bắt đầu, kích vào "Edit Group" ở trên cùng bên phải của trang Group. Sau đó, kích vào "Choose for Group" ở ngay bên cạnh của lựa chọn địa chỉ email. Chọn một địa chỉ phù hợp nhất, Facebook sẽ nói cho bạn nếu địa chỉ email này đã được chọn trước đó hay chưa. Địa chỉ email của nhóm sẽ có đuôi mở rộng là @groups.facebook.com.
5. Facebook Groups: Cài đặt thông báo
Nếu bạn là một thành viên của một nhóm lớn hơn, linh hoạt hơn, bạn có thể sẽ muốn chỉnh sửa thông báo nhằm giảm bớt rắc rối. Trên trang chủ của Group, kích vào "Edit Notifications" ở trên cùng bên phải của trang. Tại đây, bạn có thể chọn khi nào muốn được thông báo – khi một thành viên đăng bài hoặc đưa lời bình, chỉ khi một thành viên đăng bài, khi một người bạn đăng bài hoặc không bao giờ. Ngoài ra, người dùng cũng có thể chọn được thông báo qua email.
Nếu bạn muốn thay đổi cài đặt cho thông báo bằng email đối với tất cả các nhóm bạn đang là thành viên tham gia, vào Account > Account Settings > Notifications > Groups > Change e-mail settings for individual groups.

Phạm Hùng
Tổng hợp

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Hội yêu cái đẹp

(Khách mời của Hội Vũ Thế Minh)
(Trưởng bản Đỗ Quyên và Trần Kiều Anh)
(Định Việt Anh, Đỗ Quyên, Trần Kiều Anh, Nguyễn Hồng Liên)
                                                                                   (Bùi Quang Minh, Lương Bảo Ngọc)
(Nguyễn Hồng Liên, Đỗ Đức Long)
(Quyên Đỗ, Đỗ Minh Hồng, Trần Kiều Anh)
( Bùi Quang Minh, Lương Bảo Ngọc)
(Đỗ Quyên, Phan Quang Minh)
(Đứng từ trái qua: Thiên Minh, Lý Trung Hữu, Vũ Thế Minh, Bùi Quang Minh)
(Ngồi từ trái qua: Phạm Hoàng Oanh, Đinh Việt Anh, Đỗ Quyên, Trần Kiều Anh, Nguyễn Hồng Liên)
(Đứng: Phi công trẻ Sáy Tiên, Lý Trung Hữu, Bùi Quang Minh, Pham Quang Minh, Vũ Thế Minh)
(Cả nhà)
(Hạnh Vi áo đỏ - Hằng)
(Quà tằng sầu riêng cho khách mời)
(Thày trò tổ hợp bay)
(Hơi tham)
(Gắn kỷ niệm Tình)
(Đáp lễ)
(Tam ca ba M)

Em như là...

Những ngày tháng đi qua tôi đã gặp nhiều người, quen với nhiều người, và đi qua cũng nhiều người. Mỗi người có một góc trong tôi mà ở trong từng góc nhỏ ấy những kỷ niệm, những yêu thương hờn giận, vui buồn được gói ghém. Cuộc sống của tôi gắn liền với hoa và cỏ đến mức tôi không hiểu bây giờ tôi sẽ như thế nào nếu tôi không sinh ra và lớn lên trong cái thể giới của đồng cỏ và hoa ấy. Để hôm nay tôi ngồi hát lại lời của một người họ Trịnh… 

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may…
Thì tôi chợt nhận ra rằng mỗi người đến trong đời mang cho tôi một đoá hoa, mỗi đoá hoa mang trong nó một nhạc điệu riêng lắm.
Blog này dành tặng cho những người đã mang hoa đến ấy, tặng cho những đóa hoa tôi được nhận trong đời như một lời cảm ơn vì đã mang đến cho thế giới của riêng tôi những màu sắc và thanh âm để viết nên bản nhạc cuộc sống.
“…Cảm ơn ý tưởng của Meo Meo…”

em se khong quen Em như là

Em như là nắng. Nắng mang cái ấm áp, dịu dàng tỏa khắp thế gian. Nắng hết nhảy nhót trên từng hàng cây, kẻ lá lại tung tăng nô đùa trên thảo nguyên bát ngát, rọi vào từng nẻo xa khuất nơi sâu thẳm tâm hồn anh. Tia nắng thật ấm áp, tia nắng thật hiền hòa. Nhưng khi anh đưa tay ra, muốn giữ lại nắng cho riêng mình thì nắng lại trôi đi, xuyên qua từng kẽ tay rồi in vào lòng đất…Chỉ còn lại anh, tâm hồn u uất mệt nhoài … còn vương màu của nắng
Em như là mưa. Những giọt mưa tí tách bắn tung tóe vào ô cửa nhỏ, xoa đi cái oi bức, nóng nực của trời hè, lau đi lớp bụi mờ đang phủ trong lòng anh. Đã bao lần anh nằm nghe tiếng những giọt mưa rơi ngoài hiên vắng…tiếng mưa như lắng đọng trong không gian, âm vang vào anh một thứ cảm giác lạ lẫm và rồi…anh chợt mỉm cười…. Nhưng khi anh muốn ôm mưa vào lòng, hạt mưa lại hững hờ trôi đi, tan dần vào đất mẹ bao la…
Em như là tuyết. Tuyết trắng cứ mãi nô đùa trên trời cao, tiếng cười đùa vỡ òa trong không gian. Anh biết rằng nơi đây chẳng thể nào có tuyết, có chăng chỉ là cái hiu hiu rét của trời vào đông, có chăng chỉ là hình ảnh lũ trẻ co mình trong chiếc áo ấm… nhưng nghĩ về em, anh lại mơ thấy giấc mơ về một vùng đất bao la, trắng màu của tuyết, một vùng đất mà anh mãi sẽ chẳng bao giờ với tới được…Cách duy nhất để giữ mãi tuyết ở bên là ghi hình ảnh bầu trời trắng xóa, có tuyết lất phất bay vào trong miền kí ức…
Em như là gió. Gió thổi vào đời anh những ngọt ngào ý vị, ngọn gió nâng tâm hồn anh bay vào miền hư ảo. Nhưng gió rồi sẽ trôi đi. Nếu còn lại, có chăng chỉ vương vấn đâu đó trong không gian thứ mùi hương dìu dịu. Anh vội vã đi khắp nơi kiếm tìm gió nhưng rồi chợt nhận ra…muộn mất rồi còn đâu…
Em như là mây. Đám mây bồng bềnh trôi ngang đời anh. Đám mây bay đi bay đi, tìm về thung lũng hoang vu. Đám mây ở đó, đợi chờ. Nhưng anh biết rằng người mà đám mây chờ đợi mãi sẽ không phải là anh. Đám mây thật gần, nhưng khi đưa tay ra với lấy, anh mới biết là mình mãi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào. Và anh ở đó, chỉ biết giương đôi mắt phàm trần ngước nhìn lên trời cao, chỉ biết thầm hy vọng, cảm thấy sao mình thật bất lực…
Thời gian cứ lững lờ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại đợi chờ ai đó, hay đó là cách con người nghĩ về thời gian, con người rồi một ngày sẽ bị cuốn đi theo vòng quay cuộc sống, về những phương trời khác nhau, những bến bờ khác nhau, em có thể là nắng, là mưa, là gió…là bất cứ điều gì nhưng chỉ một điều không bao giờ thay đổi, đó là: Anh vẫn yêu em…
Rồi đến lúc nào đó, linh hồn vẩn vơ nhỏ bé của anh sẽ rời xa mãi mãi, len lỏi vào không gian, như ánh đom đóm leo lét giữa bầu trời bất tận, chỉ lập lòe trong tăm tối của cõi hư vô. Không biết lúc đó, liệu có ai rõ những giọt nước mắt thương xót lên nấm mồ lạnh lẽo của anh hay không, hay cứ để anh mãi cô quạnh nằm yên trong đất mẹ. Còn em, lúc ấy, em sẽ ở đâu?…

Gocsuyngam

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Hoài niệm

…Dành tặng cho Meo Meo,
…Tất cả rồi sẽ ra đi, chỉ còn tình người ở lại…
Chẳng hiểu sao hôm nay lại nhớ đến bạn

Ngày… Tháng … Năm…
Nó ngắm nghía mình trong gương. Trông cũng không tệ, nó thầm nghĩ. Sau một tuần vật vã, lăn lê bò lết, cuối cùng nó cũng đã hoàn thành xong khóa học quân sự hè ở trường. Lên lớp 10, mọi việc điều đổi khác. Xa mái trường cấp hai thân thương, xa cái căn tin mà cứ mỗi giờ ra chơi bọn nó lại tụm năm tụm ba lại bên mớ cóc ổi me xoài, xa cây mít nằm khuất sau thư viện… Nhớ hôm tổng kết, đứa nào cũng khóc sướt mướt, chuyền tay nhau cuốn lưu bút, những cái ôm… Chẳng biết giờ này bọn nó đang làm gì. Chắc cũng như nó, chuẩn bị cho một năm học dài sắp đến. Nó phải tập làm quen với những điều mới: bạn bè mới, trường mới, lớp mới, thầy cô mới và cả giám thị mới… Mà nhắc tới mới lại nhớ đến căn nhà bên cạnh. Gia đình ấy mới chuyển đến được một tháng. Suốt ngày cửa đóng im lìm, phủ bên tấm màn xám ngắt. Mà với một đứa đam mê tiểu thuyết trinh thám như nó thì những hành động đó thật là đáng ngờ. Chắc đó là một tổ chức tội phạm nào đó, biết đâu bọn người ấy đang mưu tính kế hoạch giết người nào đó hay chí ít cũng là bọn buôn tiền giả, bán người qua biên giới… Mải lo suy nghĩ, tỉa tót bộ cánh cho ngày đầu tiên đi học, bất giác nó nghe tiếng má nó gọi vọng lên:
- Meo, đi học chưa, 6h45 rồi đấy!
Sực nhìn vào đồng hồ. Nó tá hỏa. 6h50 trường đóng cổng mà giờ này nó còn chưa ra khỏi nhà. Dù nhà nó có gần trường chăng nữa thì … nó đã trễ. Vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà, hộc tốc chạy đến trường. Thế nhưng, cánh cổng trường đã im ỉm từ lúc nào. Nó chạy đến, hai tay nắm lấy song sắt. Và trong ánh mắt quá đỗi tuyệt vọng, bất giác, nó nhìn thấy nụ cười “man rợ” của thầy giám thị. Một ngày tồi tệ…
Ngày… Tháng … Năm…
… Thiu thiu trong giấc ngủ giữa tiết trời hanh hao của Sài Gòn về chiều. Sáng lớp nó có 5 tiết, mà toàn môn học bài mới ác chứ. Mới tiết đầu nó đã bị xách lên trả bài. Mà khổ nỗi hôm qua mải lo hoàn thành sự nghiệp nhất thống trung nguyên (Võ Lâm Truyền Kỳ), nên hôm nay nó đành bại dưới tay thầy Công Nghệ. Đành chấp nhận vậy, kẻ sĩ thắng thua là chuyện thường tình. Dù sao thì giờ nó cũng đang được ngon giấc… Bỗng. Có tiếng nhạc từ đâu vọng lại, văng vẳng vào không gian. Mà phải mấy bài của Đan Trường hay Thủy Tiên cũng đỡ, đằng này lại là tiếng nhạc cổ điển vọng ra từ nhà hàng xóm. Má ơi, cứu con với….
dear diary by alexandramaria Hoài niệm

Ngày… Tháng … Năm…
… Tan trường. Trời bất chợt đổ mưa. Những giọt mưa rì rào, thì thầm bên ô cửa rồi bắn tung tóe khắp sân trường trong tiếng cười đùa của bọn học trò. Nó núp vội vào hàng cây bên đường. Cơn mưa chiều dai dẳng vẫn tiếp tục đổ, nó chắt lưỡi, chẳng biết bao giờ mới về được đến nhà. Đường về nhà trở nên quá xa xăm… Bất giác, thấy một con nhỏ chạy vội về phía cái cây mà nó đang tá túc. Chắc lại quay sang nhoẻn miệng cười rồi bảo: “Bạn ơi, nhường cho mình cái cây này nhá, con trai ga lăng mà!”. Không, nó nhất quyết không để nữ sắc làm lung lay ý chí, dù con nhỏ đó có nói thế nào nó vẫn sẽ giữ chỗ này. Không thể để một phút yếu lòng làm tàn phai đi kiểu tóc mới của nó được. Nhưng, trái với những suy đoán của nó. Nhỏ chỉ nép mình vào một góc, đứng im mình dưới tàn cây. Mưa ướt cả mái tóc dài, vương vãi trên mặt. Đôi mắt u buồn nhìn xa xăm. Ủa, mà nhỏ này lớp mình mà. Nó quay sang hỏi:
- Hai đứa mình học chung lớp phải không?
- Ừ – Nhỏ mỉm cười.
Cả tuần nay, nó chỉ nói chuyện cùng bọn con trai trong lớp, chưa dám bắt chuyện cùng đứa con gái nào. Chắc, nó ngại… Mà cũng phải thôi, ai đời một thằng con trai lại xáp vô đám con gái chưa hề quen biết mà nói chuyện bao giờ? Được dịp, nó thao thao bất tuyệt, nhỏ không nói gì, chỉ phì cười khi nghe nó nói… Mưa tạnh dần. Nó rảo bước về nhà. Ngạc nhiên khi thấy nhỏ cũng đi cùng hướng với nó, cùng con đường nhà nó, ngõ hẻm nhà nó, và… đi vào căn nhà bên cạnh nhà nó, cái căn nhà có tổ chức tội phạm chuyên nghiệp… Nó nhìn sang bên cạnh. Dường như, căn nhà đó trở nên không còn xa lạ nữa…
Ngày… Tháng … Năm…
Quen nhỏ được hai tháng. Sáng nào nó cũng dậy thật sớm trong ánh mắt ngạc nhiên của ba má (Má nó còn thắp nhang cầu trời không biết nó có bị con gì cắn hay không?). Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi ghé sang nhà nhỏ, rủ nhỏ đi học. Con chó nhà nhỏ, theo thói quen, chồm lên gào thét trước cửa. Chẳng hiểu vì sao mà mỗi lần thấy nó, con chó lại tỏ ra hung dữ đến như vậy, chắc ganh tỵ với nhan sắc của nó… Nhỏ chạy ra xua con chó qua một góc rồi từ từ khép cổng lại. Buổi sớm mai, trong tiếng ì èo của xe cộ, trong làn sương lờn vờn trên đường phố, hai đứa trẻ đang tíu ta tíu tít đến trường. Phía xa xa, trong một căn nhà nhỏ, một con chó ném ánh nhìn khinh khỉnh vào cuộc đời…
Ngày… Tháng … Năm…
Giờ ra chơi. Nó lại ra ban công. Nhìn thấy nhỏ đã ở đó tự lúc nào. Đôi mắt u buồn nhìn qua lớp bên cạnh. Nó cũng tò mò nhìn theo. Trong lớp, một anh lớp trên đang ngồi cặm cụi làm toán. Nó khều nhỏ, rồi liếc mắt về phía lớp bên cạnh. Nhỏ nhìn sang, chỉ phì cười. Nhưng nụ cười hôm nay sao thấy gượng gạo, đượm buồn… Sân trường vẫn vàng nắng, vậy mà, sao nó thấy buồn buồn…
Ngày… Tháng … Năm…
Kiểm tra thể dục. Phải vất vả lắm nó mới leo lên được con tám. Mệt bã cả người. Chẳng hiểu mấy đứa lớp nó sao mà tài thế, đứa nào cũng chỉ phóng cái vèo là về đích. Còn nó, ì ạch mãi mới đến nơi. Rõ khổ. Đang thở hồng hộc, chợt, nó thấy nhỏ ì à ì ạch lao về đích. Nó phì cười, dù gì nó cũng đâu đến nỗi. Năm phút sau, nhỏ liếc mắt nhìn nó:
- Lần sau ông chạy, tui sẽ ngồi cười cho ông coi, xí…
Ngày… Tháng … Năm…
Ngồi bên học. Nó vò đầu bứt tai theo từng con số. Còn cả chục bài mà đầu óc nó đã quay mòng mòng. Kiểu này, sáng mai thế nào bố Thu cũng ‘luộc” nó cho coi. Bỗng, chuông điện thoại reo vang. Nó uể oải nhấc điện thoại, thầm rủa đứa nào canh ngay lúc nó đang làm bài tập mà gọi sang. Chợt nghe tiếng nhỏ:
- Meo hả, đi dạo với tui không?
- Giờ này hả?
Nó nhìn đồng hồ. Tám giờ tối. Ngoài trời, tối đen như mực. Tính từ chối nhưng nhìn lên khung cửa sổ nhà bên, thấy nhỏ đang nhìn sang, mỉm cười. Nó đáp:
- Ừ …
Sài Gòn về đêm. Trong ánh đèn hiu hắt. Hai đứa nó đi dạo giữa lòng thành phố. Thất tình. Nhỏ bảo thế. Dưới những hàng cây, mắt nhỏ cứ ươn ướt, rồi nấc lên từng tiếng… Trời lại đổ mưa giăng giăng…
Ngày… Tháng … Năm…
Hôm tổng kết. Nghe theo lời rủ rê của bọn bạn cũ. Nó trốn về trường cấp hai. Lúc dứt áo ra đi đã dặn thằng điểm danh đánh dấu có mặt cho nó. Những tưởng hôm nay là một ngày hạnh phúc, những tưởng nó sẽ thoát khỏi cái nắng gay gắt của sân trường, thoát khỏi những bài diễn văn kiểu như: “Những ngón tay của thời gian đã khẽ khàng chạm vào cây phượng già…”. Thế mà, không hiểu sao nó lại đượm buồn. Giờ này, chắc bọn lớp nó đang hào hứng vì thằng H được nhất trường, giờ này thằng T đang kể chuyện cười… giờ này, không biết nhỏ đang làm gì nhỉ?…
Ngày… Tháng … Năm…
Lớp nó đi Đầm Sen (Điểm hẹn tuyệt vời). Sáng 7h, đã thấy cả đám tụ tập ngoài cổng trường. Đứa xe máy, đứa xe đạp, đứa xe buýt (mà tụi xe buýt sướng lắm nhá, xe 50 chỗ, có tài xế, tiếp viên, máy lạnh). Nó cũng xách chiếc xe đạp ra. Kiểu này thế nào cũng có đứa đi nhờ. Đành chịu vậy, con trai mà hic hic. Ngang nhà nhỏ, chợt nghe tiếng gọi :
- Nè, Meo chở tui nha!…
Bao nhiêu mỡ tích tụ được đem ra xài hết sạch. Mồ hôi đổ ướt cả áo. Vậy mà… sao nó không thấy mệt…
Ngày… Tháng … Năm…
Nhận được tin nhắn của nhỏ. “Đi uống cà phê với tui nghen. Chỗ cũ. 5h chiều”. Ngồi bên bàn, vậy mà nhỏ im lặng hồi lâu… Rồi, giọng nhỏ nghẹn ngào:
- Tui sắp ra Hà Nội.
- Ra chơi hè hả?
- Không phải, ba tui chuyển công tác về ngoải. Hai tuần nữa là phải đi…
Nó chẳng biết nói gì, chỉ im lặng. Ly cà phê bỏ mấy muỗng đường mà vẫn nghe đắng nghét…
Ngày… Tháng … Năm…
Nhỏ đi được hai tháng. Căn nhà bên giờ đã có chủ mới. Bên ấy, dạo này không còn nghe tiếng vĩ cầm ngân nga từng nhịp. Bên ấy, vắng đi tiếng ai đó nói cười giòn giã. Bên ấy, chẳng còn nghe chó sủa mỗi bận có người đi ngang. Điện thoại rung lên
“ Hà Nội lạnh thật. Giờ này Meo đang làm gì thế? Nhớ Meo nhiều lắm!”. Bỗng nghe thương nhớ ngùi ngùi… Giá mà, nó dám nói ra…
Ngày… Tháng … Năm…
Chuông điện thoại lại reo vang. Số của nhỏ. Nó vội nhấc lên. Nhưng đầu dây bên kia là tiếng ai đó lạ hoắc. Má nhỏ. Rồi trong tiếng khóc, má nhỏ nói:
- U mất rồi…
… Cúp máy hồi lâu mà nó vẫn lặng người đi… Ngoài trời, một ngôi sao vừa phụt tắt…
Ngày… Tháng … Năm…
Vào lớp, đã thấy mắt nhỏ Châu đỏ hoe, thấy nhỏ My thắt thẻo buồn, nhỏ Huyền chìm vào im lặng… Cả bọn nhìn nó, chẳng biết nói gì, chỉ thở dài trong tuyệt vọng. Nhìn sang thằng bạn ngồi kế bên. Thấy nó cũng rưng rức khóc. Bình thường, nó đã bảo sao mày mít ướt thế. Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó không cất nổi thành tiếng. Chỉ biết xoa đầu an ủi thằng bạn:
- Đừng khóc nữa…
Vậy mà, mắt nó vẫn ươn ướt…
Ngày… Tháng … Năm…
Ngang qua cái cây cũ, nơi lần đầu bọn nó gặp nhau. Như thấy lại hình ảnh hai đứa nhóc dưới cơn mưa chiều se lạnh. Giờ này, nhỏ đang ở đâu? Hay như cách mà bạn nó từng nói, con người ta không chết đi mà họ đi vào trái tim người khác. Ừ, giờ này chắc nhỏ đang ở trên kia, một nơi nào đó trong vũ trụ này, và chắc nhỏ đang mỉm cười … Trời lại đổ mưa… Nhưng cơn mưa chiều dường như không còn se lạnh nữa, bởi nó biết, mình không cô độc…

♥..HAI NỬA HY SINH...♥

Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh. Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. 


Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô. Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa. Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới. Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở. Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa. Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu. “Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em...” Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...♥♥♥ 

FB

Đừng

Ngày xưa,
Em cứ lẽo đẽo theo chị, chị luôn đi trước để em đi sau.
Chưa bao giờ chị nhìn lại, xem em thế nào. Chị luôn đi trước và em luôn đi sau.
Mặc định…
Em té ngã, chị chưa bao giờ nhìn em với cái nhìn âu yếm. Chị chưa bao giờ quan tâm em.
Chị chỉ lạnh lùng nói với em “Sau này, em đừng như thế nữa”.
Mỗi lần chị bảo em sai, ngàn lần em hỏi tại sao, chị vẫn dùng từ đó: “Em đừng”.
Tại sao? Tại sao lúc nào cũng là em đừng, em đừng.
Nhiều lúc trong cơn mơ, em vẫn bàng hoàng thốt lên hai từ đó “Em đừng,em đừng”. Em thuộc lòng đến mức nhiều lúc em quên mất “Đừng’’ là gì?
Là một cách nói giảm của phủ định hay là một thái độ thiếu tự tin trong cuộc sống…
Tại sao lúc nào cũng là “Em đừng”, “Em đừng”. Không khi nào chị dạy em “Em phải…”
Chị luôn cho em cảm giác của một đứa ngu ngốc , xấu xí và ít tài năng.
Trong kí ức tuổi thơ của mình, em luôn đi sau… chị.
sister and brother by dayswillpass Đừng

Bây giờ,
Em không còn chị bên cạnh. Em tự bắt đầu với mọi việc.
Mỗi sáng thức dậy, em vẫn lảm nhảm từ đó. “Em đừng”.
- Đừng trễ hẹn
- Đừng gọi nhầm tên bạn mới
- Đừng lạm dụng sự giúp đỡ của người khác
- Đừng đừng……
Không có chị, cuộc sống vẫn dạy em “Đừng” và “Đừng”.
Em bị bó buộc với những luật lệ, mà ở đó mình không có quyền được sai.
Em email cho người yêu, trong mail chỉ có vỏn vẹn vài chữ “Thế nào là thái độ tự tin trong cuộc sống?”
Người yêu reply có một đoạn: ” Mọi người bảo ” Vy ơi, đừng làm, không được đâu bla bla… ” nhưng Vy vẫn quyết định làm vì Vy tin là Vy làm được, vì Vy đã nuôi đủ đam mê và tình yêu cho nó, thì đó gọi là tự tin”.
Em định email hỏi lại: “Người yêu thấy V có tự tin trong cuộc sống không?”.
Nhưng em chần chừ rồi nhấn nút delete…
Là chị hay là cuộc sống.
Là đừng hay là phải…
Em vẫn thế…
Em vẫn là em của đã từng.
Là em rất khác em “xấu hổ và tự ti” của tuổi thơ
Là em “tự tin trong cuộc sống và kiêu ngạo trong tình yêu”
Thân tặng em gái, người yêu…
Chị Hai…
Người yêu…
Nguyễn Vy

Không phải em thương anh đâu...


Khi nhìn anh lúi húi bên chiếc xe máy giao đồ ăn, anh cứ giục em: “Về đi em, trời lạnh rồi để đấy anh làm”, nhưng em không chịu: “em muốn làm cùng anh”. Nhìn đôi tay của anh tê cứng vì lạnh, đôi mắt thâm quầng vì phải dậy sớm, không phải em thương anh vì thấy anh làm việc vất vả đâu mà tại vì em muốn cùng anh san sẻ mọi điều trong cuộc sống niềm vui và cả những khó khăn nữa. Yêu nhau là cùng nhau vượt qua những thử thách và khó khăn của nhau, đúng không anh?

Không phải em thương anh đâu…

Mỗi khi chúng mình hẹn hò em luôn đòi chia đôi, dù anh là con trai đó nhưng em biết anh không chỉ có một mình, anh có có em trai, có mẹ ở nhà, anh đã sớm trở thành trụ cột của gia đình. Em đâu có thiếu thốn thứ gì. Em có thể san sẻ cùng anh cơ mà?

Không phải em thương anh đâu..

Khi em lúc nào cũng “quấy nhiễu” anh bằng những cuộc gọi lúc… giữa trưa, buổi tối trước khi đi làm về “anh ăn cơm cho tử tế nhé!” và rồi cuối tuần nào cũng bắt anh ở nhà để ăn cơm em nấu. Tại anh ấy, nhìn vào mâm cơm đạm bạc vọn vẹn chỉ có vài món ăn đơn giản, với một chàng trai tuổi trẻ anh nếu không biết giữ gìn sức khỏe cho mình thì anh có thể chăm sóc cho em được không? Anh phải khỏe, đôi tay phải lớn, đôi vai phải chắc để mãi mãi là điểm tựa cho em nữa chứ.

Không phải em thương anh đâu…

Khi anh bị ốm, em mua thuốc, em nấu cháo, em mang đồ ăn chất đầy tủ, anh thì cứ luôn miệng la rầy: “em không phải mua, anh đâu còn là trẻ con”. Em biết anh ngại vì em dùng tiền của mình nhưng nhìn anh kìa, còn không gượng dậy nổi thì còn làm được gì nữa, anh phải khỏe để làm việc, phải khỏe để còn chăm sóc em nữa chứ, em chăm sóc anh nhưng thực ra em chăm sóc chính mình đấy chứ… 





thi tham 141.jpg
Ảnh minh họa
Không phải em thương anh đâu…

Khi em cương quyết không tổ chức sinh nhật cho mình mặc cho anh thuyết phục năn nỉ và em còn đe trước: “anh không được tổ chức sinh nhật cho em đâu, chỉ cần anh dành cho em trọn vẹn ngày hôm đó thôi”. Nhìn anh tiu nghỉu chắc là vì có đầy kế hoạch để làm em vui đấy nhưng nhìn anh kìa, quần áo đã phai hết màu, đôi giày cũng đã bắt đầu bong đế mà anh không chịu mua đồ mới để dành tiền làm gì chứ? Anh có tổ chức sinh nhật cho em to thế nào đi nữa thì em cũng không vui bằng một buổi hẹn hò chỉ có em và anh, nhìn thấy anh cười, bao muộn phiền ưu tư tan biến… quá đủ cho một ngày sinh nhật hoàn hảo rồi anh ạ! Em chẳng cần gì đâu, chỉ cần có anh bên cạnh như lúc này thôi, bình yên và che chở cho em…

Không phải em thương anh đâu…

Khi em chẳng bao giờ trách anh vì anh chẳng thể mua cho em những chiếc váy áo hàng hiệu, chẳng thể chở em trên những chiếc xe đắt tiền, dẫn em đi ăn những món mà em thích, quan tâm đến em hàng ngày, hàng giờ, hẹn hò với anh vào những dịp đặc biệt… vì em biết anh bận lắm mà, anh không có thời gian dành cho em nhiều đâu, cho dù chỉ là một tin nhắn chúc ngủ ngon lúc nửa đêm và chỉ khi em thức dậy mới đọc được nó, cho dù là những lời “cằn nhằn” khi em mặc không đủ ấm, em ốm, em sụt sịt cũng đủ làm em muốn thương anh nhiều hơn ngày hôm qua, ngày hôm kia… Và cho dù em có chậm chạp đến bao nhiêu thì anh vẫn chờ em, rất kiên nhẫn, kiên nhẫn như cái cách mà anh bên em vậy…!

Không phải em thương anh đâu… mà vì em chỉ muốn bên anh thật lâu, muốn nhìn anh thật chậm, muốn yêu anh thật nhiều, muốn nắm tay anh đi đến hết cuộc đời này mà thôi… Thực ra em muốn thương, thương hết phần của anh ấy chứ!



Theo Megafun

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Tình yêu

" Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …"

Nếu sợ khổ mà không dám yêu thì ta có chắc là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không? Đời sống còn nhiều thứ khác là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không?
“Ai yêu rồi ít nhiều cũng trở nên mù quáng, thấy đối tượng mình yêu rất khác với mọi người, thấy đó là màu hồng tuyệt hảo. Vì thế ta muốn tháo tung “ranh giới cái tôi” của mình ra để mời người ấy vào, và dĩ nhiên, ta cũng muốn người ấy nhường chỗ cho ta môt nửa trong trái tim họ. Thậm chí có khi ta muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ, nên ta mạnh dạn tuyên bố “yêu hết mình”. Mà thực chất là ta không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, chứ không phải vì ta muốn phụng sự cuộc đời họ. Bởi khi màu hồng ấy trong mắt ta bắt đầu nhạt phai, thì ta cũng vội vàng tìm cách rút lui

tinhyeu Tình yêu

Tình yêu như thế chỉ là sự trao đổi cảm xúc. Trong khi một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời nhau. Có thể ta đã từng lầm tưởng tình yêu là cung bậc cao hơn tình thương. Hóa ra, tình yêu nghiên về phía hưởng thục còn tình thương nghiên về phía trách nhiệm. Trong liên hệ tình cảm lứa đôi, nếu tình yêu lấn át đi tình thương thì tình cảm như lửa rơm “bạo phát bạo tàn”, còn nếu tình thương lấn át được tình yêu thì tình cảm ấy như lửa than “âm ỉ mãi cháy”. Dù khởi điểm của ta là vì tiếng sét ái tình, nhưng nếu ta biết nhận diện và buông bỏ bớt những đòi hỏi không cần thiết, để quan tâm đến cuộc đời của người mình thương, để ta thấu hiểu những khó khăn hay ước mơ của họ mà giúp đỡ, ta sẽ có được một tình yêu chân thật

Thi sĩ Xuân Diệu phát hiện ra những lý do khiến tình yêu rạn vỡ “Người ta khổ vì thương không phải cách. Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người”. Ta phải biết rằng mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau để tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Sẽ không có cái gì gọi là tình yêu nếu nó tách biệt với những yếu tố khác như sự bình an, vững chãi, bao dung, cởi mở…Thậm chí nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị, đạo đức và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ đứng nào để tồn tại. Cho nên biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng “đứng ngoài tình yêu” ấy cũng chính là chăm sóc tình yêu.

Vậy mà khi yêu, ta thường chỉ đế ý tới sự ham thích nhau, suốt ngày cứ quấn chặt vào nhau không dám rời nửa bước. Đến khi một bên không thể đáp ứng sự thỏa mãn thì sự nhàm chán và phản bội nhau là điều tất yếu xảy ra, và chắc chắn bên ở lại sẽ ngã quị ngay lập tức vì không còn gì để sống….
Tình yêu cũng như một loại cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, hoặc thừa hoặc thiếu, thì nó sẽ héo tàn và lụn bại. Cảm xúc thỏa mãn ai mà không thích, nhưng sự thỏa mãn ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới giữ gìn mãi được
“Yêu như yêu lần đầu
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau”
Minh niệm
Lắng nghe Radio Show: Hiểu Về Trái Tim – Tình Yêu

Chỉ là một nỗi nhớ rất cũ mà thôi

Em xếp lại cuộc đời mình sau một trận bão giông
Những kỷ niệm nhạt nhòa nhẹ như hơi thở
Những cảm xúc cũng mờ ảo
Như giấc mơ.
Em biết một ngày nào đó anh sẽ ra đi
Cũng bất ngờ như khi anh từng đến
Và bước vào cuộc đời em
Chỉ thế thôi, chẳng có gì…
Em sẽ làm một điều giản dị
Giấu tên anh vào những câu thơ
Cất nỗi nhớ trong chiếc bình ký ức
Và đợi…
Waiting for you by siddhartha19 300x225 Chỉ là một nỗi nhớ rất cũ mà thôi

Em đợi chiếc lá tình yêu theo gió bay xa
Đợi cái tên mờ dần sau câu thơ ngốc dại
Đợi mùi hương phai lạt nơi bình đựng đầy nỗi nhớ
Em mơ…
Một giấc mơ dài như mùa đông ướt lạnh
Có tuyết rơi đầy, có bầu trời xám
Em đi bên anh đến cuối con đường
Hơi ấm bàn tay sẽ xua tan giá lạnh
Thắp nụ cười trên môi em rạng rỡ
Đó là nụ cười hạnh phúc, phải không anh?
Hết mùa đông, mùa xuân, rồi lại sang hè
Em tỉnh dậy sau giấc mơ dịu êm thấm đầy nỗi nhớ
Mặt trời vẫn đỏ rực giữa hạ nhiều hứa hẹn
Chỉ em thôi… em thôi… đã thành người xưa cũ.
Những đám rêu xanh phủ trên nỗi nhớ tím dịu dàng
Màu xanh và tím trộn lẫn đa mang
Sẽ thành màu gì anh nhỉ?
Lan Tử Viên