Còn Lại Đây Mình Em - Cẩm Ly
“Ôi những đêm đen, hãy ôm anh vào lòng và ru anh ngủ
Đừng để tàn dương đánh thức một cuộc đời vu vơ
Hãy ru anh bằng lời ru của gió…”
Tôi đã chưa bao giờ trách mối tình đầu của mình. Dù giờ đây chỉ còn là những vụn vỡ chỉ ở riêng phía tôi, và phía anh chỉ là một nấm mồ xanh cỏ.
Những năm tháng gắn bó, những kỉ niệm, từng góc phố, khuôn mặt, giọng nói, nụ cười, những rạng ngời, ấm áp… tôi hạnh phúc nghĩ mình đã tìm thấy người đàn ông của đời mình. Trao gửi một bình minh đỏ trong cái bỏng rát ngọt ngào. Anh mang lại cho tôi cảm giác về sự chở che và an toàn, dạy tôi biết yêu thương săn sóc. Anh dạy tôi những bài học đầu tiên về nghề báo, về cách nhìn, về sự phán đoán mà tôi không thể hiểu được từ những trang sách giảng đường.
Bao nụ hôn mỏng, bao cái ôm gầy những lần hò hẹn, trong những khi áp lực bài vở tin tức chất chồng. Tôi không biết quãng ngày tháng đó, tôi và anh đã lấy gì để bền bỉ trong xa xôi rồi lại mặn nồng, hận trách rồi lại gắn kết như chưa từng có rạn vỡ nào.
Chỉ biết rằng cứ lặng im như thế, cứ rộn ràng và xuyến xao như thế. Chúng tôi đã nghe thấy tiếng khóc thanh xuân của nhau, trong nhau. Tôi nhìn thấy những góc khuất đơn độc nơi bản ngã người đàn ông 30 tuổi là anh. Tôi nâng nó lên và vỗ về. Tôi không nghì mình hiểu hoàn toàn nhưng thấy thương anh vô cùng. Nó không hẳn là thứ tình yêu đôi lứa, không hẳn là tình cảm của sự hòa trộn cuốn hút giữa hai người khác phái, không hẳn là sự cảm thông của hai người bạn. Một tình yêu thương rất lạ, đôi lúc tôi cảm thấy mình không thể nào bắt nắm được, cả anh, cả thứ tình cảm đó trong mình. .
Thỉnh thoảng, vào những ngày cũ, tôi vẫn thường ngắm anh từ phía sau lưng. Dáng ngồi lom khom của anh khi gõ bàn phím, dáng mảnh khảnh, cứng cỏi, long đong khi anh bước đi, vòng tay tôi ôm bờ lưng run rẩy… Lặng im… sự mong manh, mất mát, tôi không biết tại sao như thế, nhưng những lúc đó, tôi thấy trái tim mình thắt lại, nhoi nhói và vụn vỡ. Có điều gì đó, đơn giản như một cảm xúc, hay một cái ôm, một nụ cười đang vỡ vỡ trong tôi, dần dần lùi về phía sau nơi tôi. Tôi vẫy vùng thoát ra bằng cách ôm anh chặt hơn, ghì anh sâu hơn… Nhắm mắt và hít hà hơi thở anh, mùi hương anh…
Đến bây giờ, mà thực ra từ gần một năm nay rồi, tôi hiểu cảm giác mất mát đó là có thật. Tôi đã nhìn thấy sự báo trước một niềm đau, rời xa, một trái tim vỡ… nhưng tôi không nghĩ đó lại là sự chia ly cho mãi mãi, mãi mãi. Yêu nhau và xa nhau, điều đó đau nhưng đơn giản hơn chỉ là sự chấp nhận hay không chấp nhận. Còn tôi, ở đây, chỉ có sự chấp nhận. Vĩnh viễn chấp nhận.
——————————-
Tình đầu mong manh như khói thuốc vậy, nhưng rực rỡ như nắng hè, mãnh liệt như máu trong tim. Đủ để thiêu đốt và cuốn ta đi trong dòng yêu bạo liệt đó. Tình đầu, dù dài, dù nông cũng khiến ta bất an, rạo rực những ảo ảnh, cảm mơ về một hạnh phúc bền lâu. Phải vậy không?
Nhưng cũng chính bởi là tình đầu nên phải chăng khó thành. Vì ta vội vàng quá, vì ta cạn nông quá, cũng ngông cuồng quá chưa thể hiểu hết người, đã muốn chiếm hữu và níu giữ tim nhau, đời nhau.
Tôi và anh. Tình yêu không như thế. Tôi luôn cho rằng, giữa chúng tôi là một tình yêu lớn. Và có lẽ vì quá lớn, quá thấu hiểu nên chúng tôi chẳng thể đến được với nhau, không thể khoác tay nhau đi cùng nhau hết chặng đường của hai đứa. Nhưng lại đã chẳng thế nào buông tay nhau ra mà vẫn đi song song, ẩn nấp đâu đó trong cuộc đời nhau, nức nở niềm mỏi mệt trong nhau. Âm thầm yêu những sai lầm. Âm thầm nhin nhau.
Những dòng tin nhắn, những cuộc gọi giữa đêm khuya. Tôi đều bàng hoàng và thảng thốt. Tôi sợ, có nỗi sợ hãi len lỏi trong sự thắt lòng đó. Tôi đã chẳng bao giờ dám tắt điện thoại lúc đi ngủ, kể từ khi bên anh đến tận bây giờ, khi anh và quãng ngày nồng say đó chỉ còn là một ký ức đau xót khôn nguôi. Bên trong một người đàn ông đang miệt mài khẳng địng mình, khẳng định chỗ đứng của mình trong đam mê nghề báo, tôi thấy ở đó một nỗi cô đơn vô bờ bến. Chúng tôi đã bắt được nhau, tìm thấy nhau trong cõi đời lạc này phải chăng vì sự đơn độc thẳm sâu đó.
“anh có cảm giác lạc lõng và vô định quá em à”
“đừng bao giờ hờn trách anh nhé”
“anh sẽ rời xa em, anh không muốn làm người mình yêu phải khổ”
“Anh không ràng buộc em, nhưng sẽ mãi bên em”
…..
Tôi không trách anh. Mà tôi thương và đau cho anh vô vàn. Tôi có thể làm được gì cho người mình yêu, cho mối tình đầu đầy dự cảm xót xa này? tôi không làm được gì cả, không thể làm được gì cả…
Anh, người đàn ông của quãng đầu đời thiếu nữ trong tôi, người đàn ông đầu tiên tôi yêu tưởng như đến hơn cả những thương yêu của mình, người đàn ông đã làm tôi phải khóc đến ngất đi trong căn phòng 10m2 khi một sớm, sớm lắm tỉnh giấc thấy dòng tin nhắn “H bị tai nạn mất tối qua rồi em ạ”… vậy à… là vậy sao…
Tôi chạy đến với anh. Làm sao thế này. H ơi, trả lời em đi, tôi gọi trong thổn thức tận sâu trái tim mình. Nước mắt tôi đã giàn giụa trên chuyến xe bus dài vô tận đó. Cuộc sống ơi, những vụn vỡ ơi, những tàn phai ơi, có phải là một sự giải thoát an ủi nào đó không?
…Anh là có thật. Mối tình đầu của tôi là có thật. Và những dự cảm đớn đau đó cũng là có thật. Rất thật. Nó ngay đây, hiện hữu nơi đây. Tôi biết, tôi hiểu, tôi nhìn thấy mà tôi đã không tài nào giữ anh lại được. Tại sao tôi đã chẳng vươn đôi cánh tay mình ra mà ôm anh vào lòng trong nước mắt chắp vá tháng ngày xa xôi… tại sao tôi lại để anh lạc lõng trong bàn tiệc đêm của cuộc đời mình… tại sao tôi lại bước về phía đường đó, với nụ cười khác, anh nhìn khác, vòng ôm khác…rồi cũng xa xôi, như một nhịp bước hẫng vậy. Chỉ bóng hình anh là ở lại… Tại sao tôi nhớ anh và thứ tha cho anh, luôn luôn là thế, mà không để anh bước vào vòng tròn cuộc đời mình như yêu thương của ngày cũ, mùa cũ.
Có phải chính tôi đã vô tình để những cố tình của số phận cướp anh đi khỏi nhân gian này không? Tôi đã miệt mài thế mà, đã không tiếc sức xa xỉ yêu thế mà, vậy mà, tôi…
——————————-
Gần một năm đã trôi qua kể từ buổi tinh sương bàng hoàng, ngơ ngác, toang hoang, tan nát đó… tôi biết mình mất anh thật rồi, mãi mãi rồi. Chỉ còn riêng tôi ở lại để tưởng nhớ và giữ gìn, và đau đớn, và khóc và tiếc nuối và xin lỗi cuộc tình đầu hơn 2 năm đó. Tôi vẫn nhìn thấy nụ cười, khuôn mặt anh, vẫn nghe thấy giọng nói của anh. Tôi vẫn nhắm mắt để ngắm dáng hình bờ vai từ đằng sau đó. Ngày trước, anh đã từng nói với tôi rằng, “anh sợ phài nhìn bờ vai của một ai đó, khi họ bước đi”. Tôi cũng sợ. Nhưng vẫn hoài ngắm nhìn nỗi sợ hãi của mình…bước đi và ở lại.
Tôi trách mình đã chẳng giữ lại bất cứ kỷ vật nào của anh lại. Chiếc máy ghi âm tôi đã đưa lại cho anh sau một lần hờn dỗi, bao thuốc lá vẫn để trong ngăn bàn tôi đã đem vứt sọt rác trong một lần bực tức, những bức ảnh tôi đã delete hết… Chúng tôi không tặng nhau thứ gì ngoài những lần bên nhau và trò chuyện, không hoa, không quà, tôi cũng không băn khoăn gì… Nhưng góc phố nào cũng in dấu bánh xe của anh, bước chân, nụ cười, vòng âm chặt khít của tôi và anh, cái siết tay, ánh mắt nồng nàn…
——————————-
Tôi vẫn găp anh trong nhiều giấc mơ của mình. Chỉ có điều cứ mỗi lần tôi đưa tay ra là anh lại trôi về phia sau bàn tay tôi. Vô định. Hư ảo.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn giật mình, ngoảnh lại phía sau. Một khoảng không hun hút rỗng toác. Tôi nghe tiếng tim mình kêu leng keng như nhịp đồng hồ điểm. Tôi nghĩ đến anh. Anh ở đâu trong mênh mông vũ trụ này, ở đâu khi ánh nhìn tôi chẳng thể nào định hình nổi được nữa. Tôi bất lực những khi căng mắt, căng trí lực và trái tim ra như thế. Tôi không muốn gặm nhấm nỗi đau và mất mát đâu, tôi chỉ thương cuộc đời, sự hữu hạn, mong manh, bao nhiêu vun vén rồi còn lại là gì…?
Tôi đã gặp anh trong một ban trưa thành phố cảng Hải Phòng trong một cuộc họp báo… và chúng tôi yêu nhau…
Tôi và anh. đã có lúc tưởng cuộc đời này thuộc về nhau, gửi trao cho nhau…
Rồi anh đi, đi mãi, xa tôi mãi mãi. Tôi không biết anh về đâu nữa. Nhiều lần tôi nghĩ rằng, có thể ở nơi anh đến sẽ không còn có những đơn độc nữa, sẽ không còn sự hờn trách và lạc lõng nữa. Chẳng còn những dự cảm mất mát, vĩnh viễn là sự tồn tại gắn kết… Có thể anh vẫn nhìn thấy tôi, và chỉ ở phía riêng tôi không nhìn thấy anh. Có thể anh vẫn nhớ và yêu tôi như tôi vẫn nhớ về anh, vẫn còn đau lắm, thương lắm về anh…
——————————-
Và vì cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn dù nỗi đau của tôi, của ai đó có rộng, có sâu đến thế nào. Tôi biết anh vẫn ở lại trong tim tôi, một ngăn bí mật của trái tim tôi, mãi mãi, mãi mãi, chừng nào hơi thở tôi còn tồn tại. Và dù, tôi có chọn con đường này hay không, có bước cùng với con đường yêu thương này đến cuối mái nhà hay không, tôi vẫn luôn cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời tôi, dừng lại yêu thương tôi. Và một lần nữa lại gửi gắm yêu thương đó tiếp tục, theo cách này hay cách khác. Tôi biết anh vẫn bên tôi, vẫn dõi theo và yêu thương tôi theo cách anh đã từng yêu.
Còn tôi, dù đã đau khóc ướt đẫm vai đêm bao lần. Tôi vẫn xin cảm ơn cuộc đời. Chúng ta đến bên nhau, yêu thương nhau, không phải được đo bằng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, cùng nhau bao nhiêu lâu. Mà chính là chúng ta ở lại trong nhau bao lâu… một quãng ngày đường đời hay cả một cuộc đời dù ta có bước cùng với một con đường khác, một mái nhà khác…
Yến Hoa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét