Từ ngày đóa cỏ may đủ cao để vươn mình khẽ đung đưa trong gió. Mỗi cơn gió thoảng qua cuộc đời nhỏ bé mong manh ấy lại khiến cành lá mảnh mai khẽ cất lên tiếng ca cùng với gió.
Em chỉ nhớ một điều rằng, nụ cỏ may ấy cho dù có trải qua biết bao vui buồn, cả khổ đau trong cuộc đời đẻ có đủ mạnh mẽ tiếp tục những bước đi dài trên con đường trưởng thành, để vươn mình vượt lên cao hơn những sự tầm thường khác.
Nhưng khi mỗi cơn gió đi qua, rằng cỏ ấy lại nghiêng mình theo chiều gió, dù là gió chỉ thoáng qua như khẽ vuốt ve mái tóc bờ môi hay cơn gió mùa đầu đông buốt giá rít lên ngoài khung cửa sổ
Trời nắng thì em lung linh trong nắng, trời mưa thì em khẽ thở dài nặng nề. Vậy đấy, và cảm xúc của em cũng y như thế, cuộc sống cũng vậy, bị chi phối bởi những thứ vô cùng nhỏ bé. Điều gì đã khiến ngọn cỏ kia lung lay, nó cũng khiến em xao xuyến...
Em đơn giản, mỏng manh và mộc mạc. Mỗi ngày, công việc em yêu thích là sáng dậy thật sớm, ngắm mình, ngắm bầu trời rồi bắt đầu một ngày mới với công việc nhẹ nhàng, cuộc sống đơn giản. Em chẳng cần chiều sâu, em chỉ cần đơn giản, và yên bình.
Ôi sao ta yêu cái sự sống yên bình đến nhường nào, nó cứ như thiên đường ấy, là mơ ước từ tuổi thơ mà mãi đến h đây ta vẫn chưa thể thực hiện nó.
Vì những cơn gió cứ trôi qua trong ta mỗi ngày, vì lúc này đây ta đang đong đưa khe khẽ dưới cái ôm của cơn gió Lào ấm áp thổi qua ta những ngày đầu đông lành lạnh. Nhưng có bao giờ cơn gió trái chiều ấy có thể chiến thắng nổi sức tàn phá mạnh mẽ của gió mùa không ??? Đó. Vì cơn gió lạ đó mà giờ ta đang băn khoăn trăn trở, là ta ngốc hay do ta không đủ cứng cáp để giữ mình trước sự đổi thay của cuộc sống ???
Đã lâu lắm rồi không viết gì cho ra trò, giờ ngồi viết sao mà thấy khó nghĩ quá, cơn gió kia, ta nghiêng mình gửi mi lời chào thân thương !
Nghe ca khúc: Lời của Gió
0 nhận xét:
Đăng nhận xét