Dịch vụ môi giới Bất động sản:
Nhận ký gửi, ủy thác, quản lý bất động sản,môi giới mua, bán, thuê và cho thuê bất động sản. Chỉ thu phí dịch vụ khi giao dịch thành công, với mức phí hợp lý.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Đơn vị xuất bản: NXB Lao Động và công ty sách Bách Việt
Ngày xuất bản: 04 – 2011
Số trang: 492
Hình thức: Bìa mềm
Kích thước: 13 x 21 cm
Giá bìa: 92.000 VNĐ
Giới thiệu về nội dung
Phác Tuấn Hỷ, một cô nữ sinh mười bảy tuổi xinh đẹp, do vừa chia tay bạn trai cũ là Kim Dân Hữu, rồi bố cô muốn đến Suwon lập nghiệp, nên cả gia đình cô đều chuyển hết đến đó. Tuấn Hỷ vào học trường Du Lâm Thượng Cao, còn Phác Tuấn Anh – em trai thua cô một tuổi – thì vào học trường nam sinh Đại Lâm Công Cao. Phác Tuấn Hỷ đã tình cờ gặp Khương Cẩm Thánh, nam sinh nổi tiếng nhất trường Đại Lâm Công Cao, cùng các bạn anh là Lý Vân Quân, Hy Thái Dân và Mẫn Chí Hồi. Khương Cẩm Thánh đã để ý Phác Tuấn Hỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên và ra sức theo đuổi cô. Dần dần, Phác Tuấn Hỷ đã quên được mối tình đầu và đón nhận Khương Cẩm Thánh.
Nhưng bạn gái cũ của Khương Cẩm Thánh là Y Giang Yến vẫn yêu Cẩm Thánh và cố tình phá hoại mối quan hệ của họ. Cùng lúc đó, Phác Tuấn Hỷ gặp lại Kim Dân Hữu, và trùng hợp hơn, người yêu mới của Dân Hữu lại là Y Giang Yến.
Biết bao hiểu lầm xảy ra, đã có lúc Phác Tuấn Hỷ quyết định rời bỏ Khương Cẩm Thánh vì nghĩ cô không thể mang lại hạnh phúc cho anh, nhưng tình cảm chân thật của họ đã chiến thắng tất cả…. Không chỉ đề cập đến tình cảm trong sáng của tuổi học trò, mà còn ca ngợi tình bạn của các bạn trẻ,”Tôi là tất cả của tên ấy” được đông đảo độc giả trẻ Trung quốc yêu thích và đón nhận sau khi chuyển ngữ từ tiếng Hàn.
Ebook được làm với mục đích chia sẻ phi thương mại.
Bản quyền tác phẩm thuộc về nhà xuất bản.Thông tin tác phẩm:
MỤC LỤC:
Giới thiệu:
Chương 1: Thuở còn thơ là khi hồ đồ nhất
Chương 2: Sống trong hoài niệm
Chương 3: Gặp gỡ đâu cần phải quen biết
Chương 4: Con gái theo đuổi con trai như cách núi Thái Sơn
Chương 5: Bắt tù binh thật gian nan
Chương 6: Anh lạnh lùng hơn cả Lệnh Hồ Xung
Chương 7: Anh làm cả vũ trụ mất ngủ
Chương 8: Tống Khinh Vãn, đừng khóc!
Chương 9: Cuộc đời không phải là tiểu thuyết, không nên quá quan tâm kết quả!
Chương 10: Mặt trời trong bàn tay ta
Chương 11: Hạnh phúc, người trên đường đều có thể bắt gặp!
Chương 12: Một mình nhớ nhung
Chương 13: Hãy hứa với em một lời
Chương 14: Tình yêu đã mất, tự do muôn năm!
Chương 15: Chưa phải là người tình!
Chương 16: Biết anh sống không tốt, liệu em có yên lòng?
Chương 17: Anh biết rằng, chúng ta đã không thể trở về ngày xưa được nữa!
Chương 18: Thời gian qua như nước xuôi dòng, song vẫn không vượt qua được thời tuổi trẻ đó.
Chương 19: Anh sẽ yêu em thật nhiều!
Chương 20: Trong tâm hồn, mỗi con người đều có một khoảng trời riêng!
Chương 21: Vận mệnh thật trớ trêu
Chương 22: Quyến luyến hạnh phúc!
Chương 23: Nghi ngờ
Chương 24: Trải lòng nơi đất khách
Chương 25: Chúng ta kết hôn nhé!
Chương cuối: Chúng ta kết hôn nhé!
Giới thiệu:
“Kỳ nghỉ hè ở tuổi lên năm, Khinh Vãn đã gặp Phạm Như Sênh – con nuôi của một người nhặt rác. Cậu luôn bị bọn trẻ cùng lứa cô lập và khinh thường, chỉ có Khinh Vãn là không thể dời mắt khỏi cậu. Liệu có phải vì sự kiên cường của chàng trai nhỏ hay là sự dịu dàng ấm áp mà cậu dành cho em? Không rõ là lý do nào, chỉ biết từ lúc ấy, cô đã bị cuốn hút và bắt đầu theo đuổi, dù cho cậu chưa từng nói với cô một lời nào. Kỳ nghỉ hè kết thúc, Khinh Vãn trở về thành phố, khi ra đi Phạm Như Sênh vẫn không biết tên cô Thời gian qua đi, Khinh Vãn vào đại học. Lúc này, Phạm Như Sênh đã trở thành chàng sinh viên ưu tú nhất của Đại học Y trong vùng. Tình cờ gặp lại, Khinh Vãn vẫn là Khinh Vãn thủa trước, kiên trì theo đuổi. Còn Phạm Như Sênh vẫn giống năm xưa, lạnh lùng vô cảm, coi cô là không khí. Để tiếp cận anh, cô làm mọi thứ kể cả chạy bàn – việc mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến. Tấm chân tình của Khinh Vãn cuối cùng cũng làm tan băng trong trái tim của Như Sênh. Năm học thứ 2, cô đi đăng ký kết hôn cùng anh. Nhưng hạnh phúc nhanh đến, nhanh đi, vì muốn cứu người mẹ nuôi đau yếu mà Như Sênh nhận sự giúp đỡ của Viện trưởng bệnh viện và sang Mỹ du học. Ra đi không một lời từ biệt, anh chỉ để lại cho cô tờ giấy ly hôn và lời nhắn “đừng đợi anh”. Tình yêu mất, đứa con vừa mới thành hình cũng bỏ Khinh Vãn mà đi. Quãng đời của cô sau đó chìm trong tuyệt vọng. Đến khi cô quyết định đến với Thanh Bồng – một chàng trai xuất thân danh giá, tuấn tú, đem lòng yêu cô từ lâu – một cơ hội, thì anh lại quay về…”
Chuyện tình Vịnh Cedar là một xê-ri tiểu thuyết thuộc dòng văn học lãng mạn dành cho phụ nữ, xê-ri này gồm 8 tập, vừa gắn kết vừa có thể tồn tại độc lập, tạo thành một khối thống nhất vẽ nên bức tranh đa diện về tình yêu và cuộc sống trong một thị trấn xinh đẹp nằm trên bờ vịnh Cedar. 8 tập đó là: 1. Đâu phải vì yêu 2. Ngày mai không hẹn trước 3. Có anh trong đời 4. Tìm lại tình yêu 5. Vẫn mãi yêu anh 6. Đánh thức trái tim 7. Vì em yêu anh 8. Hơn cả yêu thương Tình yêu là một đề tài lâu đời nhưng luôn mới mẻ, bởi nó chứa đựng muôn vàn sợi tơ rung cảm cũng như khiến người ta tò mò tiếp cận và khát khao hé mở những ngóc ngách sâu kín của tâm hồn. “Nhà xuất bản tiểu thuyết lãng mạn lớn nhất thế giới; Mạng lưới cộng tác viên và tác giả danh tiếng có mặt ở hầu hết các nước; Nơi kết hợp nhiều nhãn hiệu sách danh tiếng của hầu hết các quốc gia; Luôn dẫn đầu về số lượng bản in tiểu thuyết lãng mạn; Luôn chiếm thị phần tiểu thuyết lãng mạn lớn nhất toàn cầu; Trên 50 đầu sách được xuất bản hàng tháng với số lượng bản in khổng lồ và mỗi năm, số lượng sách bán ra đạt gần 200 triệu bản…” Đó là những nhận xét không ngoa về thương hiệu của một nhà xuất bản luôn gắn liền với dòng tiểu thuyết lãng mạn, luôn mang đến món ăn tinh thần thú vị và là người bạn đồng hành không thể thiếu với người đọc bình dân – Nhà xuất bản Harlequin. Sách của nhà xuất bản Harlequin xuất hiện ở trên 100 quốc gia và được dịch ra hơn 20 thứ tiếng khác nhau. Và lần này, tại Việt Nam, Harlequin sẽ ra mắt độc giả một bộ tiểu thuyết lãng mạn thật đáng yêu với những câu chuyện tình mang nhiều sắc thái, cung bậc tình cảm khác nhau của nhà văn Mỹ nổi tiếng Debbie Macomber, người đã từng 11 lần được đề cử và giành các giải thưởng danh giá về sự nghiệp sáng tác và đã không dưới 35 lần, sách của bà được đề cử và giành giải thưởng lớn về dòng văn học lãng mạn. Chuyện tình Vịnh Cedar gồm tám tập truyện với nhiều nhân vật khác nhau và nhiều câu chuyện rất đời thường, rất chân thật khiến độc giả có thể bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó. Một độc giả đã bộc bạch lòng mình: “Có những ngày tôi thấy mình buồn chán và nóng nảy, và tôi có thể lấy cuốn sách của bà để rồi tôi được cười, được khóc và được xả hết buồn chán trong tôi… Bà mang tới niềm vui, niềm hy vọng cho nhiều người khác nhau bởi trong những trang sách của bà, họ được phép chạy trốn và giữ lại nhiều điều thú vị.” Tác phẩm này xoay quanh những câu chuyện, những địa chỉ và những nhân vật hư cấu tại một thị trấn nhỏ của nước Mỹ nhưng khi đọc, độc giả sẽ nhận thấy nội dung truyện cực kỳ sống động và thị trấn nhỏ này rất giống với thị trấn cảng Orchard, quê hương của nữ tiểu thuyết gia tài ba – Debbie Macomber!
(...mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”)
* * * Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh...
Cho đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh. Bấy giờ tôi học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của anh.
Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi. Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- “Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc…”. Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp. “Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…”
Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
- “Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng…”
Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác như tôi. Anh chầm chậm nói:
- “Đó là: Mượn ít tiền!”.
Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
- “Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia”.
- “Có tiền em cũng không cho mượn”. Tôi tức quá bỏ đi.
- “Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!”. Không nhịn được tôi cũng cười to
Tôi đã cho anh vay tiền và đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho nhau nghe.
Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện ra tôi đã yêu anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
- “Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…”, anh nói.
Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:
- “Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!”.
- “Không, em hãy nghe anh nói hết đã”. Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
- “Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?”
- “Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?”
Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
- “Anh mượn em ! "
......
- "Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”
Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi.
Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.
*** (The end - Bạn nghĩ ra người để mượn chưa? like và cmt nhé :)
Đơn vị xuất bản: NXB Lao Động và công ty sách Bách Việt
Ngày xuất bản: 04 – 2011
Số trang: 492
Hình thức: Bìa mềm
Kích thước: 13 x 21 cm
Giá bìa: 92.000 VNĐ
Giới thiệu về nội dung
Phác Tuấn Hỷ, một cô nữ sinh mười bảy tuổi xinh đẹp, do vừa chia tay bạn trai cũ là Kim Dân Hữu, rồi bố cô muốn đến Suwon lập nghiệp, nên cả gia đình cô đều chuyển hết đến đó. Tuấn Hỷ vào học trường Du Lâm Thượng Cao, còn Phác Tuấn Anh – em trai thua cô một tuổi – thì vào học trường nam sinh Đại Lâm Công Cao. Phác Tuấn Hỷ đã tình cờ gặp Khương Cẩm Thánh, nam sinh nổi tiếng nhất trường Đại Lâm Công Cao, cùng các bạn anh là Lý Vân Quân, Hy Thái Dân và Mẫn Chí Hồi. Khương Cẩm Thánh đã để ý Phác Tuấn Hỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên và ra sức theo đuổi cô. Dần dần, Phác Tuấn Hỷ đã quên được mối tình đầu và đón nhận Khương Cẩm Thánh.
Nhưng bạn gái cũ của Khương Cẩm Thánh là Y Giang Yến vẫn yêu Cẩm Thánh và cố tình phá hoại mối quan hệ của họ. Cùng lúc đó, Phác Tuấn Hỷ gặp lại Kim Dân Hữu, và trùng hợp hơn, người yêu mới của Dân Hữu lại là Y Giang Yến.
Biết bao hiểu lầm xảy ra, đã có lúc Phác Tuấn Hỷ quyết định rời bỏ Khương Cẩm Thánh vì nghĩ cô không thể mang lại hạnh phúc cho anh, nhưng tình cảm chân thật của họ đã chiến thắng tất cả…. Không chỉ đề cập đến tình cảm trong sáng của tuổi học trò, mà còn ca ngợi tình bạn của các bạn trẻ,”Tôi là tất cả của tên ấy” được đông đảo độc giả trẻ Trung quốc yêu thích và đón nhận sau khi chuyển ngữ từ tiếng Hàn.
Ebook được làm với mục đích chia sẻ phi thương mại.
Bản quyền tác phẩm thuộc về nhà xuất bản.Thông tin tác phẩm:
MỤC LỤC:
Giới thiệu:
Chương 1: Thuở còn thơ là khi hồ đồ nhất
Chương 2: Sống trong hoài niệm
Chương 3: Gặp gỡ đâu cần phải quen biết
Chương 4: Con gái theo đuổi con trai như cách núi Thái Sơn
Chương 5: Bắt tù binh thật gian nan
Chương 6: Anh lạnh lùng hơn cả Lệnh Hồ Xung
Chương 7: Anh làm cả vũ trụ mất ngủ
Chương 8: Tống Khinh Vãn, đừng khóc!
Chương 9: Cuộc đời không phải là tiểu thuyết, không nên quá quan tâm kết quả!
Chương 10: Mặt trời trong bàn tay ta
Chương 11: Hạnh phúc, người trên đường đều có thể bắt gặp!
Chương 12: Một mình nhớ nhung
Chương 13: Hãy hứa với em một lời
Chương 14: Tình yêu đã mất, tự do muôn năm!
Chương 15: Chưa phải là người tình!
Chương 16: Biết anh sống không tốt, liệu em có yên lòng?
Chương 17: Anh biết rằng, chúng ta đã không thể trở về ngày xưa được nữa!
Chương 18: Thời gian qua như nước xuôi dòng, song vẫn không vượt qua được thời tuổi trẻ đó.
Chương 19: Anh sẽ yêu em thật nhiều!
Chương 20: Trong tâm hồn, mỗi con người đều có một khoảng trời riêng!
Chương 21: Vận mệnh thật trớ trêu
Chương 22: Quyến luyến hạnh phúc!
Chương 23: Nghi ngờ
Chương 24: Trải lòng nơi đất khách
Chương 25: Chúng ta kết hôn nhé!
Chương cuối: Chúng ta kết hôn nhé!
Giới thiệu:
“Kỳ nghỉ hè ở tuổi lên năm, Khinh Vãn đã gặp Phạm Như Sênh – con nuôi của một người nhặt rác. Cậu luôn bị bọn trẻ cùng lứa cô lập và khinh thường, chỉ có Khinh Vãn là không thể dời mắt khỏi cậu. Liệu có phải vì sự kiên cường của chàng trai nhỏ hay là sự dịu dàng ấm áp mà cậu dành cho em? Không rõ là lý do nào, chỉ biết từ lúc ấy, cô đã bị cuốn hút và bắt đầu theo đuổi, dù cho cậu chưa từng nói với cô một lời nào. Kỳ nghỉ hè kết thúc, Khinh Vãn trở về thành phố, khi ra đi Phạm Như Sênh vẫn không biết tên cô Thời gian qua đi, Khinh Vãn vào đại học. Lúc này, Phạm Như Sênh đã trở thành chàng sinh viên ưu tú nhất của Đại học Y trong vùng. Tình cờ gặp lại, Khinh Vãn vẫn là Khinh Vãn thủa trước, kiên trì theo đuổi. Còn Phạm Như Sênh vẫn giống năm xưa, lạnh lùng vô cảm, coi cô là không khí. Để tiếp cận anh, cô làm mọi thứ kể cả chạy bàn – việc mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến. Tấm chân tình của Khinh Vãn cuối cùng cũng làm tan băng trong trái tim của Như Sênh. Năm học thứ 2, cô đi đăng ký kết hôn cùng anh. Nhưng hạnh phúc nhanh đến, nhanh đi, vì muốn cứu người mẹ nuôi đau yếu mà Như Sênh nhận sự giúp đỡ của Viện trưởng bệnh viện và sang Mỹ du học. Ra đi không một lời từ biệt, anh chỉ để lại cho cô tờ giấy ly hôn và lời nhắn “đừng đợi anh”. Tình yêu mất, đứa con vừa mới thành hình cũng bỏ Khinh Vãn mà đi. Quãng đời của cô sau đó chìm trong tuyệt vọng. Đến khi cô quyết định đến với Thanh Bồng – một chàng trai xuất thân danh giá, tuấn tú, đem lòng yêu cô từ lâu – một cơ hội, thì anh lại quay về…”
Chuyện tình Vịnh Cedar là một xê-ri tiểu thuyết thuộc dòng văn học lãng mạn dành cho phụ nữ, xê-ri này gồm 8 tập, vừa gắn kết vừa có thể tồn tại độc lập, tạo thành một khối thống nhất vẽ nên bức tranh đa diện về tình yêu và cuộc sống trong một thị trấn xinh đẹp nằm trên bờ vịnh Cedar. 8 tập đó là: 1. Đâu phải vì yêu 2. Ngày mai không hẹn trước 3. Có anh trong đời 4. Tìm lại tình yêu 5. Vẫn mãi yêu anh 6. Đánh thức trái tim 7. Vì em yêu anh 8. Hơn cả yêu thương Tình yêu là một đề tài lâu đời nhưng luôn mới mẻ, bởi nó chứa đựng muôn vàn sợi tơ rung cảm cũng như khiến người ta tò mò tiếp cận và khát khao hé mở những ngóc ngách sâu kín của tâm hồn. “Nhà xuất bản tiểu thuyết lãng mạn lớn nhất thế giới; Mạng lưới cộng tác viên và tác giả danh tiếng có mặt ở hầu hết các nước; Nơi kết hợp nhiều nhãn hiệu sách danh tiếng của hầu hết các quốc gia; Luôn dẫn đầu về số lượng bản in tiểu thuyết lãng mạn; Luôn chiếm thị phần tiểu thuyết lãng mạn lớn nhất toàn cầu; Trên 50 đầu sách được xuất bản hàng tháng với số lượng bản in khổng lồ và mỗi năm, số lượng sách bán ra đạt gần 200 triệu bản…” Đó là những nhận xét không ngoa về thương hiệu của một nhà xuất bản luôn gắn liền với dòng tiểu thuyết lãng mạn, luôn mang đến món ăn tinh thần thú vị và là người bạn đồng hành không thể thiếu với người đọc bình dân – Nhà xuất bản Harlequin. Sách của nhà xuất bản Harlequin xuất hiện ở trên 100 quốc gia và được dịch ra hơn 20 thứ tiếng khác nhau. Và lần này, tại Việt Nam, Harlequin sẽ ra mắt độc giả một bộ tiểu thuyết lãng mạn thật đáng yêu với những câu chuyện tình mang nhiều sắc thái, cung bậc tình cảm khác nhau của nhà văn Mỹ nổi tiếng Debbie Macomber, người đã từng 11 lần được đề cử và giành các giải thưởng danh giá về sự nghiệp sáng tác và đã không dưới 35 lần, sách của bà được đề cử và giành giải thưởng lớn về dòng văn học lãng mạn. Chuyện tình Vịnh Cedar gồm tám tập truyện với nhiều nhân vật khác nhau và nhiều câu chuyện rất đời thường, rất chân thật khiến độc giả có thể bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó. Một độc giả đã bộc bạch lòng mình: “Có những ngày tôi thấy mình buồn chán và nóng nảy, và tôi có thể lấy cuốn sách của bà để rồi tôi được cười, được khóc và được xả hết buồn chán trong tôi… Bà mang tới niềm vui, niềm hy vọng cho nhiều người khác nhau bởi trong những trang sách của bà, họ được phép chạy trốn và giữ lại nhiều điều thú vị.” Tác phẩm này xoay quanh những câu chuyện, những địa chỉ và những nhân vật hư cấu tại một thị trấn nhỏ của nước Mỹ nhưng khi đọc, độc giả sẽ nhận thấy nội dung truyện cực kỳ sống động và thị trấn nhỏ này rất giống với thị trấn cảng Orchard, quê hương của nữ tiểu thuyết gia tài ba – Debbie Macomber!
(...mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”)
* * * Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh...
Cho đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh. Bấy giờ tôi học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của anh.
Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi. Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- “Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc…”. Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp. “Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…”
Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
- “Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng…”
Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác như tôi. Anh chầm chậm nói:
- “Đó là: Mượn ít tiền!”.
Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
- “Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia”.
- “Có tiền em cũng không cho mượn”. Tôi tức quá bỏ đi.
- “Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!”. Không nhịn được tôi cũng cười to
Tôi đã cho anh vay tiền và đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho nhau nghe.
Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện ra tôi đã yêu anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
- “Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…”, anh nói.
Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:
- “Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!”.
- “Không, em hãy nghe anh nói hết đã”. Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
- “Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?”
- “Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?”
Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
- “Anh mượn em ! "
......
- "Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”
Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi.
Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.
*** (The end - Bạn nghĩ ra người để mượn chưa? like và cmt nhé :)
Nếu được một điều ước, tớ sẽ ước không bao giờ là bạn thân của cậu…
Đồ ngốc ạ!
Bởi tớ là con người tham lam, nên tớ muốn có cậu, dù biết cậu không yêu tớ.
Bởi tớ hay suy nghĩ vu vơ, nên tớ muốn được cậu ôm chặt, dù biết trái tim cậu đang gọi tên một người khác.
Bởi tớ thật yếu đuối, nên tớ muốn dựa vào vai cậu mãi, dù biết cậu chỉ xem tớ là nhỏ bạn thân.
Nếu được một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi mãi bên tớ, như khi cậu ôm chặt tớ và nói: “Nếu thấy tớ đi cùng một người con gái khác… Cậu sẽ buồn chứ..?”
Như khi cậu thơm lên má tớ và nói: “Dù thế nào, tớ với cậu mãi là bạn thân nhé! Chỉ là bạn thôi nhé!”
Như khi cậu nắm chặt lấy tay tớ và nói: “Cậu muốn tớ làm gì cho cậu lúc này?”
Điều tớ muốn lúc này là cậu mãi mãi bên tớ, để tớ có thể ôm cậu và nói: “Tớ sẽ không buồn mà con tim tớ sẽ vỡ làm đôi. Tớ sẽ khóc nhiều. Nhiều lắm, nếu thấy cậu đi cùng người con gái khác..”
Để tớ có thể hôn cậu thật nhiều và nói: “Tớ biết mà, chúng ta chỉ là bạn thân. Tớ sẽ thôi yêu cậu, đừng bận tâm về điều đó nữa nhé”.
Để tớ có thể nắm chặt bàn tay cậu và nói: “Tớ chỉ cần cậu ôm tớ như thế này…”
Nhưng cậu biết không...
Tớ và cậu không phải là bạn thân.
Không có người bạn thân nào lại choàng tay ôm tớ như cậu….
Không có người bạn thân nào lại nhắm mắt và hôn tớ như cậu….
Không có người bạn thân nào lại kéo tớ vào lòng rồi thì thầm vuốt nhẹ mái tóc tớ….
Cậu không nói dối. Hay cậu không nghe con tim mình nói. Hay tớ đã sai về cậu.
Mỗi ngày tớ phải đấu tranh với suy nghĩ của chính mình. Giữa hình ảnh của cậu bạn thân hai mươi năm qua và điều cậu làm với tớ ngày hôm nay.
Tớ đúng là đứa con gái cứng đầu…
Cậu cốc lên đầu tớ trách tớ “Cứng đầu quá!” Rồi cậu lại mỉm cười không vì lí do gì.
Cậu ôm chặt tớ bảo “Free hugs nhé!”. Rồi lại ra điều kiện quên cậu đi.
Cậu hôn tớ, nói “Chỉ là bạn thân thôi!”. Rồi lại nói tớ là người con gái đặc biệt.
Nhưng hôm nay, tớ sẽ không thế nữa….
Không để cậu chạm vào tớ nữa….
Không để cậu làm tổn thương tớ nữa….
Vì cậu không xứng đáng với tớ…..
Vì tớ không tham lam mà là tớ yêu cậu thật nhiều.
Vì tớ không yếu đuối mà tớ dám đối mặt với tình yêu của mình.
Vì tớ không cứng đầu mà tớ tin tớ có thể mang lại hạnh phúc cho người con trai mà tớ yêu thương.
Còn cậu, cậu thật hèn nhát khi chạy trốn chính cảm xúc của mình.
Cậu thật ích kỷ khi chỉ muốn có tớ.
Cậu thật yếu đuối khi đem tình bạn ra để bào chữa cho mọi hành động của cậu.
Ôi, nỗi mừng dâng mọi nỗi mừng Trào vui nước mắt cứ rưng rưng Cả Việt Nam tiến công, cả miền Nam nổi dậy Dồn dập tim ta, trăm trận thắng bừng bừng. * Không, không phải thiên thần Bước chân hài bảy dặm Vẫn là Anh, anh Giải phóng quân Vẫn đôi dép cao su, đánh giặc suốt ba mươi năm, lội khắp sông sâu rừng thẳm. Thuở Anh đi, sắc nhọn ngọn tầm vông Giản dị như chàng trai làng Gióng Vũ khí, chính là Anh, lòng yêu thương mênh mông. Vũ khí, chính là Anh, lửa căm hờn nóng bỏng. Tổ quốc cho Anh dòng sữa tự hào Thời đại cho Anh ánh sao trí tuệ Không có gì qúy hơn Độc lập tự do. hí phách Anh là Trường Sơn thanh cao. Rất mãnh liệt và cũng rất dịu dàng, tâm hồn Anh là muôn trùng sóng bể. Giặc Mỹ kiêu căng, tưởng có thể ngủ yên trên giường vàng, đầu gối lên bom. Nghe chúng ngáy đủ run – đã có dã man làm luật Bông choàng dậy, bàng hoàng… Sắp tắt hoàng hôn Người chôn chúng là Anh, anh Giải phóng quân Việt Nam, mũ tai bèo, chân đất Xử phạt chúng là anh nhân danh tình thương và lẽ phải. Có lẽ nào cuộc sống hết tuổi xanh ? Hãy cứu những em thơ đang quằn quại ngày đêm trong sợ hãi. Hãy cứu tiếng chim ca và trái chín trên cành. * Lịch sử sang xuân. Anh vào trận cuối cùng Đại lộ Hồ Chí Minh, thác réo, quân đi cuồn cuộn. Anh đánh như sét nổ, trời rung Anh chuyển như lũ dông, bão cuốn. Chặt Buôn Mê Thuật, rụng cả Tây Nguyên Quét Huế – Thùa Thiên, đổ nhào Đà Nẵng. Và Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên Và Phan Thiết, Phan Rang, Đà Lạt, Nha Trang, lũ ngụy cuống cuồng, rũ rượi một màu tang cờ trắng. Đường tiến quân ào ào chiến thắng. Phía trước chờ Anh, người mẹ mong con. Pháo hãy gầm lên, đỏ nòng bắn thẳng Rộn rực xe tăng chồm tới Sài Gòn! Ôi, buổi trưa nay, tuyệt trần nắng đẹp Bác Hồ ơi! Toàn thắng về ta Chúng con đến, xanh ngời ánh thép Thành phố tên Người lộng lẫy cờ hoa Cho chúng con giữa vui này được khóc Hôn mỗi đứa em, ôm mỗi mẹ già Như lòng Bác, mỗi khi Bác đọc Đồng bào miền Nam, mắt kính bỗng nhoà. * Chúng con sẽ gấp trăm lần mạnh Đứng gác biển trời tươi mát màu lam. Bởi có Bác, từ nơi đây ra đi tìm đường kách mệnh. Cho chúng con nay được trở về, vĩnh viễn Việt Nam! (1-5-1975) Tố Hữu
Sau một tháng tiến công và nổi dậy, quân dân ta đã giành toàn thắng trong 2 chiến dịch Tây Nguyên và Huế – Đà Nẵng, giải phóng hơn nữa đất đai và nử số dân toàn miền Nam,chiếm giữ một khối lượng lớn vật chất trang bị phương tiện chiến tranh. Các lực lượng vũ trang của ta trưởng thành nhanh chóng.
Nghị quyết của Bộ Chính trị ngày 25/3/1975 đã quyết định chuẩn bị chiến dịch giải phóng Sài Gòn mang tên chiến dịch Hồ Chí Minh.
Ngày 9/4 quân ta tiến công Xuân Lộc, một căn cứ phòng thủ trọng yếu của địch bảo vệ Sài Gòn từ phía Đông. Tại đây đã diễn ra những trận chiến đấu ác liệt. Ngày 16/4 quân ta phá vỡ tuyến phòng thủ của địch ở Phan Rang. Ngày 21/4 toàn bộ quân địch ở Xuân Lộc tháo chạy. Cũng ngày này Nguyễn Văn Thiệu đã tuyên bố từ chức Tổng thống.
17 giờ ngày 26/4 quân ta được lệnh nổ súng mở đầu chiến dịch. Tất cả 5 cánh quân từ các hướng vượt qua tuyến phòng thủ vòng ngoài của địch tiến vào Sài Gòn.
Đêm 28 rạng sáng 29/4 tất cả các cánh quân của ta được lệnh đồng loạt tổng công kích vào trung tâm thành phố, đánh chiếm tất cả các cơ quan đầu não của địch.
9 giờ 30 phút ngày 30/4 Dương Văn Minh vừa lên làm Tổng thống đã kêu gọi “ngừng bắn để điều đình giao chính quyền” nhằm cứu quân nguỵ khỏi sụp đổ.
10giờ 45 phút ngày 30/4 xe tăng của ta tiến thẳng vào dinh Tổng thống nguỵ (dinh Độc Lập), bắt sống toàn bộ ngụy quyền Trung ương. Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng không điều kiện. 11 giờ 30 phút cùng ngày, lá cờ cách mạng tung bay trên nóc phủ tổng thống ngụy, báo hiệu sự toàn thắng của chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Miền nam được giải phóng, đất nước hoàn toàn độc lập, non sông thu về một mối.
Cà phê đôi lúc thật đắng, đôi khi cũng thật ngọt, nhưng điều quan trọng là bạn đang uống với ai…
Cà phê cũng tựa như socola mà người ta hay tặng nhau trong ngày Valentine vậy, đắng và ngọt, tạo nên hương vị đặc biệt của tình yêu… Yêu là nuôi dưỡng tách cà phê kia, là làm cho 2 hương vị ấy luôn hòa quyện để tạo nên một tình yêu thật sự "ngon miệng"...
Đâu phải chỉ có mỗi cà phê để uống... chẳng lẽ chỉ vì thích cà phê mà tự áp đặt mình quá sao? Vị đắng cà phê khiến người ta phải nhăn mặt đi, nhưng sau đó vẫn mỉm cười với cái dư vị ngòn ngọt và thơm thơm của nó đấy thôi...
Người ta vẫn thường mặc định rằng cà phê luôn luôn đắng, và lớp bọt sữa thì ngọt ngào. Nhưng chỉ cần khuấy đều sữa và cà phê, bạn sẽ vẫn cảm nhận được vị đắng, nhưng nó đã bị lấn át bởi vị ngọt.
Tình yêu cũng thế thôi. Hãy để cho đắng và ngọt cùng tồn tại song song để tới khi kết thúc, nó sẽ có một hương vị tuyệt vời… Cà phê nếu đã không muốn, không thích thì tốt nhất đừng uống. Tình yêu cũng thế, nếu không chịu đựng được nhau thì tốt nhất nên quên đi...
Có những từ khóa bạn chỉ mất một vài giây để tìm thấy kết quả ưng ý,nhưng có những từ khóa bạn phải mất rất nhiều thời gian để tìm thấy đápán chính xác cho những thắc mắc của mình.
Tình yêu cũng vậy, có những người chỉ cần một giây để biết mình thuộcvề ai, nhưng có những người phải mất cả một chặng đường dài để biết đốiphương thực sự quan trọng đối với mình.
Hãy dừng chân để xem bầu trời rộng đến nhường nào, đôi chân bạn có thể bước đến những đâu và bạn nên dừng chân ở đâu trên chặng đường dài gian khổ để tìm chút bình yên cho riêng mình.
♥ Nếu một ngày...
Bạn cảm thấy mình đơn độc...
Hãy biết kiên nhẫn chờ đợi và biến nỗi cô độc của chính mình trở thành sức mạnh để trở nên mạnh mẽ hơn. Đừng níu vội bàn tay ai đó chìa ra cho mình, bởi vì nếu bàn tay đó không đủ mạnh, có thể bạn sẽ kéo người đó vào nỗi bất hạnh như chính bạn.
♥ Nếu một ngày...
Bạn thấy con đường mình đi đang chia thành nhiều ngả...
Hãy bình tĩnh và sáng suốt để lựa chọn cho mình một con đường đúng đắn nhất. Hãy luôn nhớ rằng, con đường hạnh phúc nhất là con đường của chính bạn lựa chọn.
♥ Nếu một ngày...
Trước người ấy, bạn thấy mình thấp kém...
Hãy đặt bàn tay lên trái tim mình để xem nó lớn đến chừng nào. Trong tình yêu không có chỗ cho sự so đo, tính toán, không có khoảng cách của người giàu và kẻ nghèo, không có chênh lệch nào về địa vị và công danh. Chỉ có những tình yêu thấp hèn không xứng đáng với những con người cao thượng.
♥ Nếu một ngày...
Ai đó rời xa bạn...
Cứ buồn nhưng đừng vội đánh mất niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp này. Họ đi - nghĩa là họ đánh mất bạn chứ không phải bạn đánh mất tình yêu của mình.
♥ Nếu một ngày...
Bạn cảm thấy bất lực trước nỗi đau của những người thân yêu...
Đừng vội cho mình là vô dụng, đừng tự dày vò bản thân vì chỉ có thể đứng nhìn họ đau đớn. Hạnh phúc của con người đôi khi chỉ là có một người bên cạnh để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Điều họ cần đơn giản chỉ là có người ở bên quan tâm, lo lắng bằng cả trái tim ấm áp chân thành.
♥ Nếu một ngày...
Bạn thấy mình yếu đuối...
Người ta có nhiều cái định nghĩa về sự yếu đuối. Yếu đuối là khi bạn không đủ dũng khí để làm theo những gì mà trái tim mình mách bảo. Yếu đuối là khi bạn tin một điều gì là đúng nhưng không dám thừa nhận. Yếu đuối là khi bạn muốn làm một điều gì đó nhưng không thể vượt qua những ham muốn nhất thời của chính bản thân mình. Yếu đuối là khi bạn cảm thấy mình không đủ khỏe để có thể làm được bất cứ điều gì... Có thể là sự yếu đuối về thể lực, cũng có thể là sự yếu đuối trong tâm hồn. Hơn ai hết, bạn phải biết mình là ai, luôn biết tin vào bản thân mình và không bao giờ được bỏ cuộc. Sự yếu đuối về thể chất vẫn có thể rèn luyện mỗi ngày để trở nên khỏe mạnh hơn, nhưng một ý chí tồi tàn sẽ mãi là một khiếm khuyết của tâm hồn...
♥ Nếu một ngày...
Bạn cảm thấy mệt mỏi trước dông bão cuộc đời...
Hãy cứ tin rằng khi bước qua những cơn giông bão đó, đôi chân bạn sẽ dần dần cứng cáp, đầu óc bạn sẽ trở nên linh hoạt và ý chí bạn sẽ trở nên sắt đá hơn. Để một ngày nào khác, bạn có đủ tự tin để đối mặt với mọi khó khăn trên đời, đủ đắng cay để nhận ra và trân trọng thứ hạnh phúc mình nắm giữ, đủ trải nghiệm để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cuộc đời là vậy, nếu mệt mỏi, hãy cứ nghỉ ngơi nhưng hãy luôn sẵn sàng tinh thần cho những đợt sóng mới. Giông tố qua đi - bầu trời sẽ sáng trở lại, không có nghĩa là nó sẽ trong xanh mãi mãi. Hãy cảm ơn cuộc đời vì điều đó, đơn giản vì... liệu bạn có hạnh phúc không nếu cuộc đời là chuỗi ngày bình yên không bão tố?
♥ Nếu một ngày...
Bạn muốn buông xuôi...
Hãy quay đầu nhìn lại quãng đường mà bạn đã đi để thấy mình đã cố gắng đến mức nào. Hãy xem lại những thứ mình có được đã phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt của bản thân hoặc sự hi sinh của người khác. Liệu bạn có nên đáp trả sự yêu thương và kì vọng của những người thân yêu bằng chính nỗi đau, mất mát mà bạn đã gây ra cho họ. Hãy thử nhìn những người bất hạnh, những đứa trẻ không nhà, những người già neo đơn, những người khuyết tật,... tất cả những người đã và đang mơ ước một hình hài trọn vẹn và một mái nhà như những người bình thường khác. Cuối cùng hãy suy nghĩ thật kĩ để biết bạn nên sống vì điều gì?
Người ta bảo ...rằng mẹ ... sinh con khó Mẹ và con chỉ chọn một mà thôi Mẹ mỉm cười nhường cho con sự sống Oe ,oe chào đời con có tội gì đâu Ngày đầu tiên .. đi học .. mẹ biết không Bạn bè con đứa nào cũng có mẹ Chỉ mình con cô đơn buồn lặng lẽ Như chim non xa tổ lạc mất đàn
Giờ tan trường ... bước vội ... chỉ mình con Bạn bè con cùng nhau đòi quà mẹ Rồi chúng nó ngồi chung cùng chia sẽ Thọc tay vào ... túi trống ...nhịn đi thôi
Ba thì cứ... một đời... đi xuôi ngược Con một mình chờ đợi nghĩa gì đâu Bạn bè nói ... con là ... ngôi sao xấu Chẳng đứa nào ... chịu đến ... rủ chơi chung
Tuổi thơ con mẹ biết có gì không ? Những buổi chiểu thả diều trên đồng vắng Bỗng cơn gió chợt về sao lành lạnh Nước mắt vỡ òa nhớ mẹ quá đi thôi
Có những điều không biết mẹ biết không Những buổi sáng ... nhịn quà ... để tiền mua bong bóng Rồi nắn nót viết rằng con nhớ mẹ Cột chặt thư ... thả bong bóng lên trời Trời bỗng mưa ... bong bóng vỡ ... ướt nhoè ... Bong bóng ngày mưa ơi .....
Bài học đầu đời ... con học ... là mồ côi Dù con ghét ...đắng cay ... bài học đó Mồ côi mẹ là mồ côi tất cả Chẳng còn gì khi vắng bóng mẹ yêu
Chữ của con... không nhiều... như hạt nắng hạt mưa Lời thơ vụng.. không viết hết... những nổi niềm nhớ mẹ Nhưng nguyện cầu.. từng đêm.. mẹ hãy về khẽ khẽ Trong giấc mơ con được trông thấy mẹ cười
Và mẹ ơi , mẹ có biết không Mỗi câu thơ ... là một lần ... con khóc vì nhớ mẹ Ước mơ mẹ về cho con thôi buồn tẻ Nghe thì thầm khúc hát mẹ ru con
------P/S: Thật may mắn khi chúng ta còn và có mẹ bên cạnh ♥
♥ Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
♥ Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.
♥ Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
♥ Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều… từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
♥ Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói… hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận… vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
♥ Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!… vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
♥ Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
♥ Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ… vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.
Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!… và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.
Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.
Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.
Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.
Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều…
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại…
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Mẹ và vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu cứu mẹ thì vợ sẽ chết hoặc cứu vợ thì mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu mẹ hay cứu vợ hoặc là không cứu cả hai?
Bạn hãy trả lời câu hỏi xong rùi mới đọc tiếp bên dưới nhé :
MẠNH TỬ
Bố chết từ khi còn nhỏ, mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Mẹ và vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu mẹ rồi. Lấy chữ hiếu làm đầu, vợ chết thì lấy vợ khác, mẹ chết làm gì có mẹ nữa! Trên thế gian này chỉ có Mẹ là tốt nhất.. Không có mẹ, con trẻ như cỏ cây, biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu mẹ! Mạnh tử nhảy ùm xuống sông.
CHU U VƯƠNG
Vợ và mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu vợ trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với nàng, nhìn nàng cười, đến cả giang sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là mẹ! Khi lập Thái tử, bà ấy còn định bỏ ta làm ta suýt mất cả ngôi báu. "Tình cảm đằm thắm, ta yêu nàng rất nhiều, ta sẽ cứu nàng!" Chu U vương cũng nhảy ùm xuống sông.
LƯU BỊ
Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá, chân tay gãy không thể lành. Chỉ cần Nhị đệ và Tam đệ của ta không ngã xuống sông là được, những kẻ khác ta không thèm để ý. "Mẹ ơi! Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!" Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc lớn.
TÀO THÁO
Thà rằng ta phụ người chứ không để người phụ ta, mẹ ta hay vợ ta cũng thế thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được rồi. "Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương." Tào Tháo vừa ngâm thơ vừa chầm chậm bước đi.
KHUẤT NGUYÊN
Thế gian này u ám quá,triều đại này thật hủ bại! Sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song anh có thể rửa mặt và rửa chân cho ta. Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời. Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta cùng nhau chết ở nơi đây!" Khuất Nguyên vừa hát vừa từ từ nhảy xuống sông.
TRANG TỬ
Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Mẹ và vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn mẹ và vợ chìm đần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.
HOÀ THÂN
Ai ngã xuống sông thì cứ ngã, cái ta yêu là tiền bạc. Tiền bạc là mẹ ta, là vợ ta. Sao trước khi ngã, các người không mặc ít quần áo thôi, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng, khuyên bạc còn ở trên đầu các người. "Có tiền là có tất cả!" Hoà Thân đứng trên bờ vùa nhìn mẹ và vợ dần dần chìm xuống sông vừa thở dài.
VƯƠNG BỘT
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Vợ là người ta yêu nhất, mẹ là người thân thiết nhất. Vậy phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông. "Chết rồi! Ta quên mất là ta cũng không biết bơi!" Vương Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng rồi từ từ chìm xuống sông.
LỜI BÀN
1. Mạnh Tử:Thương mẹ hơn vợ thì chắc là lai……VIỆT NAM !
2.Chu U Vương: Yêu vợ nồng nàn nên chắc lai…….PHÁP QUỐC !!
3. Lưu Bị: Lo cho anh em đồng chí hơn gia đình là lai………..NGA SÔ (tinh thần quố c tế vô sản)
4.Tào Tháo: Thấy chết không cứu phớt tỉnh……….ĂNG LÊ (ENGLAND)!!
5. Khuất Nguyên: Tự sát chết theo là tinh thần võ sĩ đạo xứ Phù Tang (JAPAN)
6. Trang Tử: Giống Tào Tháo lai ………Anh Cát Lợi
7. Hòa Thân: Thực tế 20 kiểu…………….MỸ !
8. Vương Bột: Không biết trời cao đất rộng nhắm mắt liều mạng thì là chính gốc………Tàu (CHINA)
“Ôi những đêm đen, hãy ôm anh vào lòng và ru anh ngủ Đừng để tàn dương đánh thức một cuộc đời vu vơ Hãy ru anh bằng lời ru của gió…” Tôi đã chưa bao giờ trách mối tình đầu của mình. Dù giờ đây chỉ còn là những vụn vỡ chỉ ở riêng phía tôi, và phía anh chỉ là một nấm mồ xanh cỏ. Những năm tháng gắn bó, những kỉ niệm, từng góc phố, khuôn mặt, giọng nói, nụ cười, những rạng ngời, ấm áp… tôi hạnh phúc nghĩ mình đã tìm thấy người đàn ông của đời mình. Trao gửi một bình minh đỏ trong cái bỏng rát ngọt ngào. Anh mang lại cho tôi cảm giác về sự chở che và an toàn, dạy tôi biết yêu thương săn sóc. Anh dạy tôi những bài học đầu tiên về nghề báo, về cách nhìn, về sự phán đoán mà tôi không thể hiểu được từ những trang sách giảng đường. Bao nụ hôn mỏng, bao cái ôm gầy những lần hò hẹn, trong những khi áp lực bài vở tin tức chất chồng. Tôi không biết quãng ngày tháng đó, tôi và anh đã lấy gì để bền bỉ trong xa xôi rồi lại mặn nồng, hận trách rồi lại gắn kết như chưa từng có rạn vỡ nào. Chỉ biết rằng cứ lặng im như thế, cứ rộn ràng và xuyến xao như thế. Chúng tôi đã nghe thấy tiếng khóc thanh xuân của nhau, trong nhau. Tôi nhìn thấy những góc khuất đơn độc nơi bản ngã người đàn ông 30 tuổi là anh. Tôi nâng nó lên và vỗ về. Tôi không nghì mình hiểu hoàn toàn nhưng thấy thương anh vô cùng. Nó không hẳn là thứ tình yêu đôi lứa, không hẳn là tình cảm của sự hòa trộn cuốn hút giữa hai người khác phái, không hẳn là sự cảm thông của hai người bạn. Một tình yêu thương rất lạ, đôi lúc tôi cảm thấy mình không thể nào bắt nắm được, cả anh, cả thứ tình cảm đó trong mình. . Thỉnh thoảng, vào những ngày cũ, tôi vẫn thường ngắm anh từ phía sau lưng. Dáng ngồi lom khom của anh khi gõ bàn phím, dáng mảnh khảnh, cứng cỏi, long đong khi anh bước đi, vòng tay tôi ôm bờ lưng run rẩy… Lặng im… sự mong manh, mất mát, tôi không biết tại sao như thế, nhưng những lúc đó, tôi thấy trái tim mình thắt lại, nhoi nhói và vụn vỡ. Có điều gì đó, đơn giản như một cảm xúc, hay một cái ôm, một nụ cười đang vỡ vỡ trong tôi, dần dần lùi về phía sau nơi tôi. Tôi vẫy vùng thoát ra bằng cách ôm anh chặt hơn, ghì anh sâu hơn… Nhắm mắt và hít hà hơi thở anh, mùi hương anh… Đến bây giờ, mà thực ra từ gần một năm nay rồi, tôi hiểu cảm giác mất mát đó là có thật. Tôi đã nhìn thấy sự báo trước một niềm đau, rời xa, một trái tim vỡ… nhưng tôi không nghĩ đó lại là sự chia ly cho mãi mãi, mãi mãi. Yêu nhau và xa nhau, điều đó đau nhưng đơn giản hơn chỉ là sự chấp nhận hay không chấp nhận. Còn tôi, ở đây, chỉ có sự chấp nhận. Vĩnh viễn chấp nhận. ——————————- Tình đầu mong manh như khói thuốc vậy, nhưng rực rỡ như nắng hè, mãnh liệt như máu trong tim. Đủ để thiêu đốt và cuốn ta đi trong dòng yêu bạo liệt đó. Tình đầu, dù dài, dù nông cũng khiến ta bất an, rạo rực những ảo ảnh, cảm mơ về một hạnh phúc bền lâu. Phải vậy không? Nhưng cũng chính bởi là tình đầu nên phải chăng khó thành. Vì ta vội vàng quá, vì ta cạn nông quá, cũng ngông cuồng quá chưa thể hiểu hết người, đã muốn chiếm hữu và níu giữ tim nhau, đời nhau. Tôi và anh. Tình yêu không như thế. Tôi luôn cho rằng, giữa chúng tôi là một tình yêu lớn. Và có lẽ vì quá lớn, quá thấu hiểu nên chúng tôi chẳng thể đến được với nhau, không thể khoác tay nhau đi cùng nhau hết chặng đường của hai đứa. Nhưng lại đã chẳng thế nào buông tay nhau ra mà vẫn đi song song, ẩn nấp đâu đó trong cuộc đời nhau, nức nở niềm mỏi mệt trong nhau. Âm thầm yêu những sai lầm. Âm thầm nhin nhau. Những dòng tin nhắn, những cuộc gọi giữa đêm khuya. Tôi đều bàng hoàng và thảng thốt. Tôi sợ, có nỗi sợ hãi len lỏi trong sự thắt lòng đó. Tôi đã chẳng bao giờ dám tắt điện thoại lúc đi ngủ, kể từ khi bên anh đến tận bây giờ, khi anh và quãng ngày nồng say đó chỉ còn là một ký ức đau xót khôn nguôi. Bên trong một người đàn ông đang miệt mài khẳng địng mình, khẳng định chỗ đứng của mình trong đam mê nghề báo, tôi thấy ở đó một nỗi cô đơn vô bờ bến. Chúng tôi đã bắt được nhau, tìm thấy nhau trong cõi đời lạc này phải chăng vì sự đơn độc thẳm sâu đó. “anh có cảm giác lạc lõng và vô định quá em à” “đừng bao giờ hờn trách anh nhé” “anh sẽ rời xa em, anh không muốn làm người mình yêu phải khổ” “Anh không ràng buộc em, nhưng sẽ mãi bên em” ….. Tôi không trách anh. Mà tôi thương và đau cho anh vô vàn. Tôi có thể làm được gì cho người mình yêu, cho mối tình đầu đầy dự cảm xót xa này? tôi không làm được gì cả, không thể làm được gì cả… Anh, người đàn ông của quãng đầu đời thiếu nữ trong tôi, người đàn ông đầu tiên tôi yêu tưởng như đến hơn cả những thương yêu của mình, người đàn ông đã làm tôi phải khóc đến ngất đi trong căn phòng 10m2 khi một sớm, sớm lắm tỉnh giấc thấy dòng tin nhắn “H bị tai nạn mất tối qua rồi em ạ”… vậy à… là vậy sao… Tôi chạy đến với anh. Làm sao thế này. H ơi, trả lời em đi, tôi gọi trong thổn thức tận sâu trái tim mình. Nước mắt tôi đã giàn giụa trên chuyến xe bus dài vô tận đó. Cuộc sống ơi, những vụn vỡ ơi, những tàn phai ơi, có phải là một sự giải thoát an ủi nào đó không? …Anh là có thật. Mối tình đầu của tôi là có thật. Và những dự cảm đớn đau đó cũng là có thật. Rất thật. Nó ngay đây, hiện hữu nơi đây. Tôi biết, tôi hiểu, tôi nhìn thấy mà tôi đã không tài nào giữ anh lại được. Tại sao tôi đã chẳng vươn đôi cánh tay mình ra mà ôm anh vào lòng trong nước mắt chắp vá tháng ngày xa xôi… tại sao tôi lại để anh lạc lõng trong bàn tiệc đêm của cuộc đời mình… tại sao tôi lại bước về phía đường đó, với nụ cười khác, anh nhìn khác, vòng ôm khác…rồi cũng xa xôi, như một nhịp bước hẫng vậy. Chỉ bóng hình anh là ở lại… Tại sao tôi nhớ anh và thứ tha cho anh, luôn luôn là thế, mà không để anh bước vào vòng tròn cuộc đời mình như yêu thương của ngày cũ, mùa cũ. Có phải chính tôi đã vô tình để những cố tình của số phận cướp anh đi khỏi nhân gian này không? Tôi đã miệt mài thế mà, đã không tiếc sức xa xỉ yêu thế mà, vậy mà, tôi… ——————————- Gần một năm đã trôi qua kể từ buổi tinh sương bàng hoàng, ngơ ngác, toang hoang, tan nát đó… tôi biết mình mất anh thật rồi, mãi mãi rồi. Chỉ còn riêng tôi ở lại để tưởng nhớ và giữ gìn, và đau đớn, và khóc và tiếc nuối và xin lỗi cuộc tình đầu hơn 2 năm đó. Tôi vẫn nhìn thấy nụ cười, khuôn mặt anh, vẫn nghe thấy giọng nói của anh. Tôi vẫn nhắm mắt để ngắm dáng hình bờ vai từ đằng sau đó. Ngày trước, anh đã từng nói với tôi rằng, “anh sợ phài nhìn bờ vai của một ai đó, khi họ bước đi”. Tôi cũng sợ. Nhưng vẫn hoài ngắm nhìn nỗi sợ hãi của mình…bước đi và ở lại. Tôi trách mình đã chẳng giữ lại bất cứ kỷ vật nào của anh lại. Chiếc máy ghi âm tôi đã đưa lại cho anh sau một lần hờn dỗi, bao thuốc lá vẫn để trong ngăn bàn tôi đã đem vứt sọt rác trong một lần bực tức, những bức ảnh tôi đã delete hết… Chúng tôi không tặng nhau thứ gì ngoài những lần bên nhau và trò chuyện, không hoa, không quà, tôi cũng không băn khoăn gì… Nhưng góc phố nào cũng in dấu bánh xe của anh, bước chân, nụ cười, vòng âm chặt khít của tôi và anh, cái siết tay, ánh mắt nồng nàn… ——————————- Tôi vẫn găp anh trong nhiều giấc mơ của mình. Chỉ có điều cứ mỗi lần tôi đưa tay ra là anh lại trôi về phia sau bàn tay tôi. Vô định. Hư ảo. Thỉnh thoảng, tôi vẫn giật mình, ngoảnh lại phía sau. Một khoảng không hun hút rỗng toác. Tôi nghe tiếng tim mình kêu leng keng như nhịp đồng hồ điểm. Tôi nghĩ đến anh. Anh ở đâu trong mênh mông vũ trụ này, ở đâu khi ánh nhìn tôi chẳng thể nào định hình nổi được nữa. Tôi bất lực những khi căng mắt, căng trí lực và trái tim ra như thế. Tôi không muốn gặm nhấm nỗi đau và mất mát đâu, tôi chỉ thương cuộc đời, sự hữu hạn, mong manh, bao nhiêu vun vén rồi còn lại là gì…? Tôi đã gặp anh trong một ban trưa thành phố cảng Hải Phòng trong một cuộc họp báo… và chúng tôi yêu nhau… Tôi và anh. đã có lúc tưởng cuộc đời này thuộc về nhau, gửi trao cho nhau… Rồi anh đi, đi mãi, xa tôi mãi mãi. Tôi không biết anh về đâu nữa. Nhiều lần tôi nghĩ rằng, có thể ở nơi anh đến sẽ không còn có những đơn độc nữa, sẽ không còn sự hờn trách và lạc lõng nữa. Chẳng còn những dự cảm mất mát, vĩnh viễn là sự tồn tại gắn kết… Có thể anh vẫn nhìn thấy tôi, và chỉ ở phía riêng tôi không nhìn thấy anh. Có thể anh vẫn nhớ và yêu tôi như tôi vẫn nhớ về anh, vẫn còn đau lắm, thương lắm về anh… ——————————- Và vì cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn dù nỗi đau của tôi, của ai đó có rộng, có sâu đến thế nào. Tôi biết anh vẫn ở lại trong tim tôi, một ngăn bí mật của trái tim tôi, mãi mãi, mãi mãi, chừng nào hơi thở tôi còn tồn tại. Và dù, tôi có chọn con đường này hay không, có bước cùng với con đường yêu thương này đến cuối mái nhà hay không, tôi vẫn luôn cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời tôi, dừng lại yêu thương tôi. Và một lần nữa lại gửi gắm yêu thương đó tiếp tục, theo cách này hay cách khác. Tôi biết anh vẫn bên tôi, vẫn dõi theo và yêu thương tôi theo cách anh đã từng yêu. Còn tôi, dù đã đau khóc ướt đẫm vai đêm bao lần. Tôi vẫn xin cảm ơn cuộc đời. Chúng ta đến bên nhau, yêu thương nhau, không phải được đo bằng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, cùng nhau bao nhiêu lâu. Mà chính là chúng ta ở lại trong nhau bao lâu… một quãng ngày đường đời hay cả một cuộc đời dù ta có bước cùng với một con đường khác, một mái nhà khác… Yến Hoa
Em không cần anh yêu em say đắm, chỉ mong anh thương em chân thành… Em không cần anh hiểu mọi điều em nói, em chỉ mong anh sẵn sàng nghe em chia sẻ… Em không cần anh cho em thứ này thứ khác, chỉ mong anh đừng so đo, tính toán sự ngang giá với em… Em không cần anh bên em sáng tối, gửi tin nhắn hay gọi điện thường xuyên, em mong anh trong một ngày gửi em vài dòng khi anh rảnh, để em biết em luôn ở đâu đó trong anh… Em không cần anh đặt em vào vị trí số 1, em chỉ mong nếu có lựa chọn, anh hãy cho em được có trong những điều anh cân nhắc… Em không cần anh ngọt ngào thơ văn, em chỉ mong mọi điều anh nói đều là đi từ con tim mình… Em không cần anh làm em vui, chỉ mong anh đừng khiến em buồn… Em không cần anh dẫn em đi khắp nơi và rêu rao đây là bạn gái anh, em chỉ mong, nếu ai đó hỏi, anh sẵn sàng nói rõ: “Ừ, cô ấy là người tôi yêu.” Em không cần anh tỉ tê tâm sự với em mọi điều, em mong, lúc anh mệt, lúc anh nản lòng, hãy tìm đến em…và cho em được là người an ủi … Em không cần anh nói yêu em hàng ngày, em chỉ mong, lúc em mềm lòng, lúc em yếu đuối hoài nghi, anh nói tiếng yêu cho em mạnh mẽ… Những điều em không cần, không phải là những điều em không muốn. Em không cần vì em biết chúng chẳng để làm gì giữa anh và em. Còn những điều em mong, chính là điều em muốn. Anh hãy sống cuộc sống của anh, cho thật trọn vẹn và hết mình, em không yêu anh rồi đòi hỏi anh phải như ý em thích, và em không bước vào cuộc sống của anh để đòi một vị trí đỉnh cao của sự quan tâm hay săn đón. Em đi bên anh, đi cùng anh, để lắng nghe, để chia sẻ, để cùng vui và cùng buồn. Để cùng mơ ước và để cùng cố gắng. Yêu là nhận ra con người mình từ chính đối phương. Yêu là để giúp nhau hoàn thiện và sống tốt. Vậy nên anh à, hãy cứ xem em là người em, người bạn, người anh thương, rồi mới là người anh yêu. Cứ vậy đi nhé. Anh có biết: “Một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muôn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời nhau…” “…Hãy yêu như yêu lần đầu, Xin nâng đỡ đời nhau Bằng con tim hiểu biết Lo sợ gì thương đau.” p.s: bên anh ngày biển động. Diệp Cẩm
Nó đứng đấy trên hành lang kí túc. Vị trí tầng 4 không đủ để nhìn thấy vẻ đẹp của Hà Nội về đêm, nhưng ai bảo nó không cảm nhận được gì. Nó cảm nhận được sự thư thả của con người sau một ngày làm việc vất vả, cảm nhận được vị nồng của gió, cảm nhận được cái mùi thoang thoảng từ con sông gần đấy. Nó cảm nhận được ngoài bầu trời đêm kia, là muôn vàn vì sao mà nó chưa khám phá được hết, là những hy vọng, những ước mơ…
Ngày xưa, mỗi tối nó và anh lại kết nối những cuộc điện thoại đường dài với những câu chuyện không đầu không cuối và “buôn” mãi không hết. Nó kể anh nghe tất cả cuộc sống đang diễn ra hàng ngày của nó, chuyện vui buồn, giận hờn đến việc nó nhớ anh thật nhiều. Tất cả lại dội về như chỉ vừa mới hôm qua. Anh và nó chia tay và quay lại đến lần thứ n rồi. Bạn bè bảo có lần thứ n thì sẽ có lần thứ n+1, không lâu sẽ quay lại thôi. Nó cũng luôn nghĩ thế. Bao lần vẫn thế. Nhạc chuông điện thoại của nó vẫn để “Một lần nữa thôi” – nhạc chuông đôi của hai đứa. “Em à, mình quay lại nhé!” Tiếng nói khàn đục, âm lượng vừa đủ nghe cũng khiến nó giật mình quay trở về với hiện tại. Đó chỉ là là trong quá khứ mà thôi. Mới hôm qua thôi, nó đã thay bài nhạc chuông khác và nhấn phím delete cho tất cả những tin nhắn của anh trong hộp thư đến điện thoại. Nó cũng đã dọn dẹp tất cả những món quà anh tặng trên góc học tập. Dường như điều đấy nhắc nhở nó “Lần cuối rồi, không còn lần nào nữa đâu”… nhưng nó cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cuộc tình dài với thật nhiều kỉ niệm, nhưng dường như chưa đủ lớn để hai người cùng cố gắng thật nhiều. Quay lại hay vẫn bước đi liệu có khác gì nhau? Nó đã phải đấu tranh tâm lí rất nhiều, đã phải suy nghĩ rất nhiều, mới vứt bỏ được cái suy nghĩ đi và lại. Không đủ tin tưởng, không đủ vị tha, không đủ cảm thông, không đủ chia sẻ… thì không thể có được một tình yêu như ý. Rồi sẽ quay trở lại cái vòng luẩn quẩn của lần thứ n đó mà thôi. Quyết định trút bỏ tất cả mọi thứ, nó nhẹ nhàng đáp: “Không thể tiếp tục được nữa anh ạ. Yêu thương đã đánh mất không thể tìm lại được. Hãy bước tiếp, đừng quay đầu lại”.
Nếu bạn lấy một con ếch hạnh phúc, thông minh và thả xuống thùng nướcsôi, con ếch sẽ làm gì? Nó sẽ nhảy ra! Ngay lập tức con ếch quyếtđịnh “chuyện này không đùa được – ngay lập tức mình phải biếnmất thôi”.
Nếu bạn lại lấy đúng con ếch ấy, hoặc người bà con của nó, và quẳng nóvào một thùng nước lạnh, đặt thùng nước lên bếp và đun thùng nước nóngdần lên và đun thùng nước nóng dần lên, vậy điều gì sẽ xảy ra? Conếch thấy thư giãn người…. một vài phút sau nó tự bảo: “Ở đây ấmthật”. Chẳng mấy chốc bạn có một món ếch chín.
Lời răn của câu chuyện là gì? Cuộc sống xảy ra dần dần. Giống như conếch chúng ta có thể bị lừa, và đột nhiên quá muộn. Chúng ta cần hiểu biếtnhững điều đang xảy ra.
Câu hỏi:Nếu bạn tỉnh dậy vào ngày mai, bạn nặng thêm 20 cân nữa, bạncó lo không? Chắc chắn là lo rồi! Bạn sẽ đi khám ở bệnh viện “cấp cứu, tôi béo quá!”. Nhưng khi sự việc xảy ra dần dần, tháng này tăng 1cân, tháng sau tăng 1 cân nữa, chúng ta không có khuynh hướng mặc nó.
Khi bạn tiêu quá tay trong ngân sách của bạn 10 đô la, như thế không có gìlà lớn. Nhưng việc đó tái diễn vào ngày mai, rồi ngày kia, ngày kia, bạnsẽ kết thúc cuộc đời trong cảnh khánh kiệt. Đối với những người bị khánh kiệt, tăng trọng, ly dị - thường đó khôngphải là một thảm họa lớn lao – hôm nay một tý, ngày mai một tý, thế rồibạn nói: “Điều gì xảy ra thế này?”
Cuộc sống là sự tích lũy. Điều này thêm vào điều kia – giống như giọtnước chảy mòn cả đá. Nguyên tắc con ếch nói cho chúng ta rằng phảicảnh giác với những trào lưu. Mỗi ngày đi qua chúng ta tự hỏi:“Mìnhđang về đâu? Có phải mình khỏe hơn? Hạnh phúc hơn? Và giàu có hơnnăm ngoái hay không?”.
Nếu không phải thế, chúng ta cần thay đổi những gì chúng ta đang làm.
Đây là điều đáng sợ. Không gì đứng yên một chỗ cả, hoặc bạn tiến, hoặcbạn trượt chân.